Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh
Chương 10 : Xuyên nhanh đến yêu anh
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Quan hệ của chúng tôi bây giờ hết sức khó xử.
Tôi khôi phục lại ký ức trước khi chết, tôi là bề trên, mà Mục Thu Dương là học trò của tôi.
Dù vậy sau khi sống lại, tôi vẫn nhớ ra Mục Thu Dương đã là bạn đời hợp pháp của tôi, chúng tôi đã kết hôn, một lời đã hứa cả đời này sẽ bên nhau.
Cậu ấy ở trên giường hàng ngày đều làm tôi như vậy, nhất là đoạn ký ức này, da mặt dày hơn nữa tôi cũng không dám nói.
"Mục Thu Dương, cậu... Tôi ho một tiếng. "Tôi muốn suy nghĩ lại một chút."
Mục Thu Dương lập tức hiểu ý tôi, rất biết điều rời khỏi nhà, trước khi đóng cửa, vẻ mặt cậu ngưng trọng nhìn tôi một cái.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi đi ra phòng khách, có thể thấy được Mục Thu Dương trên ti vi.
Kênh 109.
Tôi chết vào ngày đó, ngày 9 tháng 10.
Là trùng hợp hay do Mục Thu Dương đã cài đặt?
Nếu như cậu ấy cố tình để tôi thấy, vậy tại sao phải phải lừa tôi việc mình là người mang năng lực?
Điều này cực kỳ mâu thuẫn.
Còn có cả vết bớt trên ngực tôi, cũng là nơi bị súng bắn trúng.
Đây cũng là do Mục Thu Dương sắp xếp?
Trần Phong kia làm sao lại biết bí mật này?
Trần Phong có vai trò như thế nào trong việc này?
Còn cả âm thanh của súng ký ức, tôi không nhớ trước khi chết mình có thời gian rảnh lưu lại ký ức. Ký ức đến cuối cùng là bị sao chép lúc nào?
Sau khi biết được sự thật, ngược lại càng có nhiều điểm nghi ngờ hơn chờ tôi. Cùng lắm tôi tạm thời đặt chúng sang một bên đã.
Từ giờ về sau, tôi nên dùng thái độ gì để đối mặt với Mục Thu Dương mới là việc cần gấp.
Để tôi quên đi hết chuyện cũ sao?
Lúc trước, tôi chưa bao giờ đối với Mục Thu Dương vượt qua tình nghĩa thầy trò.
Tôi vốn không thích đàn ông, thậm chí tôi còn có một vị hôn thê.
Mục Thu Dương đối với tôi như vậy, tôi không ngại suy đoán: Cậu ấy sửa lại dữ liệu của thế giới này, khiến tôi sống lại một lần nữa, có thể ban đầu là vì áy náy, dù sao cùng vì cậu mà hại tôi trúng đạn chết.
Sau đó lại dần dần lệch hướng khỏi quỹ đạo, là vì cái gì?
Mục Thu Dương như nhớ tới điều gì, gật đầu nói: "Đúng, vào nhà trước!"
Vào phòng, cậu ấy lập tức khóa trái cửa. Tôi nhìn hành động hành động ngây thơ này có chút buồn cười. Nếu như Thượng Cẩn tôi là một kẻ ngu ngốc, có lẽ cậu ấy sẽ không bế tắc đến vậy.
Nhưng tôi cái gì cũng nhớ ra rồi, dựa vào tất cả mọi chiêu trò tôi dạy cậu ấy, cậu ấy định nhốt tôi ở trong nhà là tuyệt đối không thể.
"Chúng ta vẫn phải nói rõ ràng! Cậu không thể tự do tùy tiện như vậy nữa! Mục Thu Dương, cậu phải trở lại thế giới hiện thực đi, đừng vì tôi mà tới nơi này nữa."
Mục Thu Dương: "Anh cảm thấy tôi làm được sao?"
"Cậu đã làm quá nhiều thứ vì tôi rồi, tôi đã nói rồi, là tôi cam tâm tình nguyện đỡ đạn. Tôi chết rồi, cậu cũng không phải áy náy suốt đời!"
Mục Thu Dương cười lạnh một tiếng: "Áy náy? Anh cảm thấy bởi vì tôi áy náy, cho nên mới làm ra hết mọi chuyện này? Anh cũng nghĩ tôi thật lương thiện."
"...Không phải áy náy, vậy là vì cái gì..."
Mục Thu Dương: "Đương nhiên là vì muốn anh rồi! Anh có biết sau khi anh chết, tôi nghĩ thế nào không?"
Tôi im lặng không lên tiếng, chờ cậu ta tiếp tục.
"Ban đầu cực kỳ đau lòng, anh lợi hại như vậy sao có thể vì người như tôi mà chết! Sau đó, tôi càng nghĩ càng cao hứng. Anh chết rồi cũng tốt! Anh chết rồi, tôi mới có thể đem anh đi giấu. Đem anh trốn ở chỗ này, vĩnh viễn khiến anh chỉ thuộc về một mình tôi."
Tôi bị lời của cậu ta dọa sợ: "Cậu nói cái gì, tôi là thầy của cậu!"
Mục Thu Dương cười ha ha hai tiếng, nói tiếp: "Tôi thay đổi dữ liệu khiến anh sống lại, anh không nhớ ra tôi, nhưng như thế lại càng tốt. Tôi không quan tâm cái gì mà học trò cả, tôi chỉ muốn yêu anh, có thể ôm anh, hôn anh, còn có thể cùng anh..."
"Đủ rồi!" Tôi không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng điên cuồng của cậu ấy nữa.
"Không, anh nhất định phải nghe tôi nói hết. Tôi căn bản không phải học trò ưu tú như kỳ vọng của anh. Tôi cũng không biết việc này bắt đầu từ lúc nào, ngày ngày nhớ tới anh. Anh tận tâm dạy tôi kĩ năng, còn tôi mỗi ngày đều suy nghĩ đến dáng vẻ anh không mặc gì..."
Mục Thu Dương nhếch môi cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cùng cực: "Tôi đối với anh như vậy đấy, tôi không đáng để anh phải lo lắng vì tôi."
Tôi nhìn vào mắt cậu ta: "Cậu biết?"
Mục Thu Dương gật đầu một cái: "Tôi đoán được chuyện anh mất tích là vì muốn ép tôi rời đi, sợ Tổng cục xuyên nhanh sẽ phát hiện chuyện tôi thay đổi dữ liệu. Nhưng tôi vốn không quan tâm! Bọn họ giết chết tôi ở thế giới này cũng được, anh lại khiến tôi tái sinh, chúng ta sẽ là một đôi uyên ương cùng chết, thật tốt biết bao!
"...Cậu còn biết đùa giỡn lúc này sao? Chết rồi thì vẫn là chết, cậu khiến tôi sống lại một lần nữa chính là một sai lầm."
"Giúp anh sống lại là sai lầm, yêu anh cũng là sai lầm, vậy thì cái gì mới là đúng? Phá hủy thế giới hiện thực sao? Ngay cả yêu đương cũng phải được cấp trên phê chuẩn, ghép đôi bạn đời? Anh để tôi trở về làm gì! Cái thế giới đó mới là nơi đáng bị cứu rỗi nhất!"
Tôi: "..."
Tôi căn bản không thể phản bác được cậu ấy.
Mục Thu Dương từ một thanh niên nghiêm túc tuân thủ pháp luật, hôm nay lại biến thành kẻ dám nói tục, dám hủy diệt thành phố, việc này nhất định có một phần trách nhiệm của tôi.
Ban đầu tôi nói, bản thân tôi còn không phải người nghiêm túc, để tôi dạy học trò nhất định sẽ khiến cậu ta lệch hướng.
Hôm nay điều này đã được kiểm chứng.