Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 2 : Nguyên thủy VS Tu tiên

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Chúng tôi chọn địa điểm tuần trăng mật ở đảo Colin.



Đây là hòn đảo thiên đường chỉ dành cho người giàu cùng giới thương nhân, sự riêng tư rất cao, trên đảo đầy đủ phương tiện hỗ trợ, cái gì cũng có.



Chúng tôi chẳng phải thương nhân, cũng chẳng phải người giàu, chẳng qua tình hình kinh tế coi như dư dả.



Mục Thu Dương một thân một mình ở bên ngoài lăn lộn, sở hữu vài nhà máy. Từ thiết kế đến nghiên cứu, quảng cáo rộng rãi tiêu thụ cho sản phẩm, anh một mực không tham gia.



Bởi vì anh ấy biết không thể nào nói cho người bên cạnh biết bí mật của anh, ban ngày anh rất ít khi có thể ở lại công ty, do đó vĩnh viễn mặc kệ ông chủ luôn.



Dù vậy công ty vẫn không ngừng phát triển lớn mạnh, càng ngày càng hưng thịnh, phát đạt.



Cho nên chúng tôi chưa bao giờ khó khăn về tài chính cả.



Giống như tuần trăng mật lần này, tôi cũng chỉ thuận miệng nói rất muốn ngắm bình minh ở đảo Colin thôi.



Anh liền lấy được cơ hội làm khách đến chơi ở đây.



Cảnh mặt trời mọc tạm thời còn chưa thấy, nhưng cảnh hoàng hôn lại đẹp đến nỗi người người say mê.



Sau khi máy bay hạ cánh, việc đầu tiên chúng tôi làm là ăn cơm, chọn một tòa nhà có kiến trúc rất đẹp: Một nhà hàng kính trong suốt.



Không có gì cản trở tầm nhìn, có thể thưởng thức 360 độ toàn bộ cảnh quan trên đảo.



Ngay cả thức ăn tôi yêu thích cũng đều được Mục Thu Dương đặt trước rất chu đáo, vừa ngồi xuống liền có người bê lên.



Nắng chiều xuyên thấu qua mặt kính rơi xuống đất, vài tia rơi lên bàn ăn. Có mấy tia nắng nghịch ngợm rơi trên mặt Mục Thu Dương khiến gương mặt anh lúc sáng lúc tối.



Anh không để ý tới, vì lúc này đang bận giúp tôi cắt từng miếng bò bít tết.



Tôi nhìn những khớp xương rõ ràng trên bàn tay đang thành thạo cầm dao nĩa dùng cơm Tây của anh, tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy.



Thức ăn ngon, rượu ngon, kết hợp với cảnh đẹp cùng người đàn ông đẹp trai trước mặt, đột nhiên tôi cảm thấy loại hạnh phúc này có cảm giác không chân thực.



Như vậy cũng không có gì lạ cả, tôi chỉ là một người bình thường.



Tôi rốt cục có phúc thế nào mới yêu được người đàn ông đẹp trai nhiều tiền trước mặt?



"Anh, để em tự cắt đi." Tôi đưa tay muốn lấy lại cái đĩa, nhưng anh không cho.



Mục Thu Dương ngẩng đầu mỉm cười nói: "Xong ngay đây, em đói không? Dùng chút súp nấm này trước đi."



Lúc này ngay bàn bên cạnh, một đứa con nít vô tình nhìn về phía tôi. Thằng nhóc mới 3, 4 tuổi đã tự dùng được dao, nĩa. Tôi hơi lúng túng: "Em cũng không phải trẻ con, anh không cần phải..."



"Dùng dao rất nguy hiểm, anh không yên tâm." Anh nói một cách rất chính đáng.



"..." Dùng đồ Tây chẳng phải cần dùng dao sao?



Bệnh cũ của Mục Thu Dương lại tái phát, anh có tật hơi hoang tưởng.



Vấn đề chính là, trong mắt anh tôi luôn là người bị thiệt thòi.



Anh chỉ cho tôi chạy xe bên phải làn đường, bởi vì anh nói đi bên trái xe rất dễ bị đụng.



Chơi trò chơi tôi cũng chỉ có thể ở khu vui chơi dành cho trẻ nhỏ, vì anh nói nếu đi lên núi, cái gì mà chỉ số an toàn thấp lắm.



Đồ ăn vặt đường phố cũng không cho tôi ăn, bởi vì anh lo tôi sẽ ăn trúng phải cái gì rồi ngộ độc.



Bạn tôi nói chồng tôi có tính kiểm soát hơi quá đáng, có chút bệnh hoạn.



Nhưng nghĩ cho cùng thì, ngoại trừ việc không cho tôi làm những thứ nguy hiểm bên ngoài, những việc khác anh đều để tôi tự do.



Nhìn như tôi trong cuộc hôn nhân này ở thế bị động, không tiền không quyền, ngoại hình so với tiểu thịt tươi* cũng chẳng hơn. Nhưng thật ra tôi muốn gì, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, Mục Thu Dương đều vì tôi mà làm cho bằng được.



Mà ranh giới cuối cùng của anh vô cùng đơn giản: Chính là việc tôi bình an vô sự!



*Tiểu thịt tươi: cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình.



Tôi muốn thương lượng với anh về việc dùng nĩa, kết quả lại nghe thấy âm thanh quen thuộc của làn sóng điện.



Ngày thường thời gian xuyên nhanh của anh đa số là ban ngày, hôm nay đã chạng vạng, ngoài ý muốn lại có tín hiệu xuyên nhanh.



Rõ ràng Mục Thu Dương cũng không ngờ tới, hoảng loạn bảo tôi cứ dùng bữa tiếp, anh tạm thời phải đi xử lý chút chuyện đã. Anh nói tôi ăn xong cứ về phòng nghỉ ngơi trước, không cần chờ anh.




Cả người mặc đạo phục màu trắng, vạt áo phía trên thêu hoa văn đằng vân, bên hông thắt đai lưng hạc vân, tóc dài đen nhánh dùng trâm ngọc bích buộc lên, phần tóc rối rơi ở sau lưng.



Trang phục tầng tầng lớp lớp, gió thổi không lọt.



Nhưng chính vì như vậy nên toát lên vẻ cấm dục, càng khiến đối phương có những suy nghĩ viển vông mà muốn cởi áo anh ra.



Đường cong nơi hầu kết đầy mê người khiến hô hấp người nhìn căng thẳng.



Được rồi, tôi thừa tôi là người dễ xiêu lòng vì nhan sắc.



Tôi thực sự bị tạo hình cổ trang của Mục Thu Dương mê hoặc.



Hóa ra lần xuyên nhanh này của anh là tới cổ đại.



Có vẻ như một thế giới tương tự với tu tiên!



Tôi vô cùng hối hận, bây giờ muốn xem lại có còn kịp không?



Mục Thu Dương nhìn dáng vẻ ngốc lăng của tôi, hơi cau mày, đặc biệt khi anh thấy tôi ở cạnh người khác, thần sắc lại trầm thấp hơn nữa.



"Hai người quen nhau?" Mục Thu Dương hỏi.



Tôi ngoan ngoãn lắc đầu phủ nhận.



Trần Phong đứng lên, muốn cùng anh bắt tay "Hân hạnh."



Hiếm có khi nào Mục Thu Dương không có phong độ lịch sự một lần, dường như không thấy Trần Phong đưa tay phải ra.



Anh kéo tôi đi thẳng lên tầng trên.



Trong đầu tôi bây giờ đều là hình ảnh Mục Thu Dương thật đẹp trai, không còn suy nghĩ gì khác.



Anh đóng cửa phòng, liền lập tức ôm mặt tôi hôn tới.



Hôn tới mức tôi không thở nổi anh mới thỏa mãn.



"Mãi không thấy em." Mục Thu Dương hơi tủi thân nói.



Bao nhiêu tiếng rồi?



Nhưng tôi lập tức phản ứng lại.



Anh đi vào thế giới tu tiên, mà nơi đây không gian thời gian quá dài, lúc làm nhiệm vụ hẳn phải tốn rất nhiều thời gian, vài chục năm, vài trăm năm.



Nhìn mái tóc của Mục Thu Dương thì rõ, lúc đi rõ ràng là tóc ngắn, lúc về tóc lại dài như vậy.



Anh thấy tôi nhìn chằm chằm mái tóc của anh, liền vội vàng nói dối đây là Cosplay, cần anh mang tóc giả.



Tôi cười cười, không có ý định vạch trần anh.



Mục Thu Dương nói muốn đi thay quần áo trước, tôi đoán có lẽ là muốn đi vào nhà vệ sinh cắt tóc.



Tôi vội vàng ngăn cản.



Cơ hội tốt như vậy, tôi làm sao có thể bỏ qua được.



Bất kể là anh COSPLAY cổ trang hay là PLAY cổ trang, tôi đều muốn anh dùng bộ dạng này cùng tôi lăn giường.



Tôi đẩy anh lên giường, ngồi ở trên người anh, bắt đầu kéo thứ quần áo rườm rà kia xuống.



Cũng không thể trách anh được.



Lúc dùng bữa, mặc âu phục thẳng thớm, lại xuyên vào thời kỳ nguyên thủy.



Lúc phải khăn tắm quấn tạm, xuyên tới nơi nhưng vẫn phải thay đổi.



Mục Thu Dương thấy tôi ngồi cười ngu một lúc, trở mình đổi vị trí với tôi.



Anh nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy thâm tình, nói từng câu từng chữ: "Cục cưng, anh thật sự yêu em."



"Em cũng vậy." Tôi đáp lại.