Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh
Chương 3 : Bạch nguyệt quang xuất hiện
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
Lời editor: Ban đầu edit chương này mình khá đau đầu, nhưng khi kết thúc thì mình đã hiểu ra một chút, có lẽ cụm từ này là một cách chơi chữ của tác giả.
Sau thời gian hưởng tuần trăng mật, chúng tôi lại trở về cuộc sống như trước đây.
Mỗi ngày tôi đều dậy sớm nấu bữa sáng, sau đó theo kế hoạch mà tiêu hết tiền trong thẻ.
Đây là nhiệm vụ mà Mục Thu Dương giao cho tôi.
Nếu như tôi là một quý bà sang trọng thì không nói, luôn sẽ có cách tiêu tiền vào những thứ như mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm các kiểu. Phụ nữ và trẻ em là đối tượng tiêu tiền nhanh nhất.
Nhưng tôi đâu phải họ, mỗi ngày trôi qua tôi đều đau đầu suy nghĩ xem tiêu tiền như thế nào.
Đầu tiên tôi tậu một xe chở không khí từ Úc, mua cả những thứ màu mè như mô hình búa Thor.
Tiêu hết tiền xong trở về nhà, cũng gần lúc Mục Thu Dương trở về từ thế giới chuyển kiếp.
Sau đó chúng tôi sẽ hào hứng cùng nhau ăn bữa tối.
Cuộc sống cứ như vậy mà kéo dài suốt ba năm.
Tôi cũng lên kế hoạch mua một con Ultraman ngang tàng của trẻ con, nhưng xảy ra chút chuyện khiến kế hoạch của tôi hỏng bét.
Mục Thu Dương có chút kỳ lạ.
Tối hôm qua tôi ngồi đợi anh từ sáu giờ tối tới thẳng ba giờ sáng.
Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, anh vẫn chưa về.
Đến lúc tôi sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rốt cục cũng thấy anh mệt mỏi trở về.
Những ngày khác tôi cũng không đi đâu, ở nhà nấu cho anh vài loại canh bồi bổ, anh cũng không uống mấy.
Đến tối, tôi mặc mấy bộ đồ tình thú mình mới mua để quyến rũ anh.
Lần đầu tiên anh cự tuyệt sự lấy lòng của tôi.
Đối với tôi, vì muốn lấy lòng anh mà đã làm không ít chuyện tôi vốn không hứng thú.
Tôi không hiểu suy nghĩ của anh.
Từ năm ngoái tôi đã không thường xuyên mở kênh 109 xem nữa.
Thứ nhất là bởi vì tôi phải ra ngoài tiêu tiền, hoàn thành nhiệm vụ mà Mục Thu Dương giao cho.
Thứ hai là bởi vì tôi không chịu nổi khi nhìn anh khổ sở ở thế giới xuyên nhanh. Tôi chỉ có thể ở trước ti vi bất lực lo lắng, không giúp được gì cả.
Lời nói chẳng khác nào một thứ gây chia rẽ.
Trần Phong nói anh ta không thể ở lại lâu, đưa cho tôi một tờ giấy, ở trên viết số điện thoại cá nhân của anh ta.
Bất cứ lúc nào gặp phải phiền phức, hãy gọi điện cho anh ta.
Chờ anh ta vừa đi, tôi đem tờ giấy xé nát.
Ai mà ngờ được anh ta lại xuất hiện sau lưng tôi.
"Tôi cũng biết cậu sẽ làm vậy, cho cậu thêm một tờ nữa, đừng có xé, giữ lại đề phòng lúc xảy ra chuyện."
Trần Phong lại viết thêm một tờ nữa, không nói lời nào đem đặt di động của tôi đè lên tờ giấy.
Đề phòng cái gì chứ?
Mục Thu Dương sẽ hại tôi? Thật là buồn cười.
Cuộc đời này người đối xử tốt nhất với tôi chính là Mục Thu Dương, nếu như anh muốn hại tôi, vì sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?
Tôi không đoán ra được ý đồ của anh ta.
Gần tối, tôi làm xong bữa tối chờ Mục Thu Dương trở về.
Còn chưa kịp suy nghĩ xem tối này anh có về không hay lại rạng sáng mới trở về, tiếng chuông cửa vang lên.
Hôm nay anh về thật sớm!
Tôi chạy ra ngoài mở cửa cho Mục Thu Dương.
Thứ đập vào mắt tôi đầu tiên không phải Mục Thu Dương mà là nụ cười sáng ngời của thiếu niên.
Nhìn ở ngoài đời người còn đẹp hơn cả trên ti vi đấy.
Ngoài cửa thiếu niên đang giúp Mục Thu Dương sửa lại cà vạt đang bị lệch.
Hai người họ dựa sát vào nhau, thiếu niên cao vừa vặn đến tai Mục Thu Dương, đúng là chiều cao tiêu chuẩn của một đôi tình nhân.
Tiếng mở cửa mở ra trong nháy mắt, hai người họ giống như đang diễn phim thần tượng.
Mà người mở cửa tôi đây phá hỏng bầu không khí, giống như là chuyện mà các vai nam phụ thường làm.
Ngày hôm qua rõ ràng tôi vẫn còn đang lên kế hoạch thay đổi bản thân để chồng mình cách xa hồ ly tinh. Hôm nay người đó cứ như thế, không chút phòng bị xuất hiện trong thế giới của chúng tôi.
Không cho tôi lấy cơ hội nghỉ ngơi.