Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 5 : Tổng tài bá đạo yêu tôi

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Tôi không tin mình chỉ là vai phụ.



Một năm đầu Mục Thu Dương theo đuổi tôi, mỗi ngày đều đưa đón tôi đi làm, còn tặng cả hoa nữa.



Hao tổn tâm huyết theo đuổi tôi như vậy không thể nào chỉ vì muốn đem tôi về nhà theo dõi.



Cộng thêm ba năm sau khi cưới, anh đối với tôi muốn gì được đó.



Tôi chắc chắn là một nhân vật quan trọng!



Nhưng nhiệm vụ kia của anh là gì?



Nói cách khác, nhiệm vụ khó như thế nào mà khiến anh phải mất tới bốn năm gián đoạn vẫn chưa giải quyết xong.



Chẳng lẽ là nhiệm vụ theo đuổi tôi?



Không đúng, theo đuổi tôi sớm đã thành công.



Trái tim tôi đã hoàn toàn trao cho anh, từ công việc toàn thời gian ở nhà, các mối quan hệ xã hội cũng ngày càng hẹp, nhiệm vụ chính của tôi mỗi ngày đều là chờ anh về nhà.



Phân tích như vậy xong, tôi nhận ra mấy năm nay tôi đã sớm đánh mất bản thân mình.



Đều do tôi sống theo cách Mục Thu Dương sắp xếp.



Chẳng lẽ nhiệm vụ của anh là muốn thay đổi cuộc đời tôi?



Đây là cái nhiệm vụ quái quỷ gì vậy?



Đang lúc tôi suy nghĩ linh tinh, Mục Thu Dương đến phòng bếp tìm tôi.



Cũng đúng, không có tôi, anh chẳng có cách nào chìm vào giấc ngủ.



Trước kia tôi cảm thấy anh yêu tôi một phút cũng không rời, hôm nay liền cảm thấy khác biệt.



Tôi không khỏi suy nghĩ, mỗi ngày cùng tôi ngủ, có phải cũng là một nhiệm vụ hay không.



"Cục cưng, em ổn hơn chưa?" Mục Thu Dương đứng ở cửa phòng bếp, muốn tới gần nhưng không dám tiến lên.



Bộ dạng kia rất quen mắt, giống như lúc tôi ở cửa hàng thú cưng, thấy vật nuôi giả vờ đáng thương để chủ nhân tha thứ.



Giống hệt lúc này.



Tôi đành gật đầu.



Anh lập tức vui vẻ tới gần, chỉ thiếu nước xòe ra cái đuôi.



"Về ngủ thôi." Tôi dụi mắt một cái.



"Đừng động đậy!"



Anh đột nhiên hô lên, làm tôi sợ hết hồn.



"Sao vậy?" Tôi hỏi anh.




Từ khi Bạch Việt Quang rời đi, thế giới này lại khôi phục sự ổn định của nó.



BUG lúc trước cũng đã được sửa, dây thần kinh đau đớn của tôi đã phục hồi trở lại,



Không thể dùng dao được, bất kỳ vật nhọn nào trong nhà đều bị Mục Thu Dương giấu rất kỹ. Cho nên tôi lại càng mạnh dạn suy đoán, nhiệm vụ của anh là bảo vệ tôi không có bất kỳ tổn thương nào.



Chỉ cần tôi làm gián đoạn điều này là được.



Tôi chuẩn bị ra phố mua cái kéo về tự làm mình bị thương, nhưng nghĩ phải thay đổi một chút, giống như người đẹp ngủ trong lâu đài, phải bị con thoi của máy kéo sợi đâm vào tay mới có thể ngủ say.



Tôi có nên về nhà rồi tự làm mình chảy máu không?



Chỉ có thể trở về nhà, bắt đầu lục tung lên tìm hung khí làm mình bị thương. Ngay cả tủ quần áo cũng không bỏ qua.



Tìm khắp căn nhà một lần nữa, đột nhiên lóe lên một ý tưởng, hay là đi quan sát cái két sắt một chút?



Bình thường tôi cũng không tò mò tới thư phòng nhìn két sắt bao giờ, hôm nay chỉ đơn giản là tò mò.



Tôi không biết mật mã, có điều Mục Thu Dương rất thích cài mật mã là sinh nhật của tôi.



Tôi thử một lần, nếu sai thì thôi.



Kết quả mật mã két sắt đúng là như vậy liền mở ra.



Tôi nhìn vào bên trong, trống không, chỉ đặt một cái hộp sắt nhỏ.



Tôi lắc lắc cái hộp, bên trong có âm thanh của kim loại.



Cất giấu bảo bối? Chẳng lẽ anh chuẩn bị tặng tôi lễ vật gì sao?



Tôi do dự ba giây, rồi mở hộp sắt ra.



Sau đó máu toàn thân như đông lại, cả người cứng đờ ở đó.



Tôi run rẩy đậy kín cái hộp sắt, cất lại vào két sắt.



Tôi rời khỏi thư phòng như một cái xác biết đi. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh vừa nhìn thấy.



Tôi không nghĩ ra tại sao lại như vậy!



Bên trong hộp sắt là một khẩu súng.



Dưới súng còn đè một tấm hình.



Trong hình viết: Nhân vật mục tiêu: Thượng Cẩn.



Người trong hình chính là tôi.



Mỗi nhiệm vụ tôi đều đã từng suy đoán một lần, duy chỉ có một nhiệm vụ của Mục Thu Dương tôi không đoán ra.



Có lẽ là muốn giết tôi.