Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 6 : Bí mật không thể nói

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Hôm nay Mục Thu Dương rất rảnh rỗi, dành cả một ngày ở nhà cùng tôi.



Tôi để anh tưới nước cho các mầm cây nhỏ trong sân thay tôi.



Anh phá lệ một cách nghiêm túc, vẩy từng giọt nước, ngoài ra mỗi lần vẩy lượng nước đều như nhau, cực kỳ công bằng.



Tôi ngồi cách một chiếc cửa sổ sát đất quan sát Mục Thu Dương trong sân.



Đây là người đàn ông mà tôi đã yêu bốn năm.



Tính khí, hứng thú, sở thích, thói quen ăn uống, thậm chí cả mỗi vị trí trên người anh, tôi đều rõ như lòng bàn tay.



Nhưng tôi cảm thấy mờ mịt về tương lai của bản thân.



Trong tương lai của anh, có lẽ sẽ không có tôi.



Anh có thế giới của mình để trở về, còn nơi này cuối cùng chỉ là một nơi để làm nhiệm vụ.



Mục Thu Dương phát hiện tôi đang nhìn anh, con ngươi cong lên nhìn tôi cười.



Từ khi phát hiện ra bí mật bên trong chiếc két sắt kia, tôi im lặng đấu tranh.



Tôi không muốn anh bị trừng phạt vì làm nhiệm vụ thất bại.



Nhưng tôi cũng không muốn chết.



Đang lúc vẻ mặt tôi vẫn còn hoảng hốt, Mục Thu Dương đã buông bình tưới trong tay xuống, bước vào phòng.



"Cục cưng, mấy ngày gần đây tâm tình em không ổn sao?"



Mục Thu Dương vẫn giống như mọi khi, anh thích ôm trọn tôi từ phía sau lưng.



Đây vốn là động tác thân mật giữa hai người yêu nhau, sau khi biết được chân tướng tôi lại cảm thấy không lạnh mà run.



"Em đang suy nghĩ vài chuyện." Tôi cố đè nén nội tâm đang sợ hãi, cũng không đẩy anh ra.



"Sao? Nói anh nghe một chút, có khi anh lại có thể cho vài lời khuyên." Mục Thu Dương nói.



"Em đang nghĩ lúc nào mình sẽ chết, chết như thế nào."



Mục Thu Dương nghe xong, buông lỏng cánh tay, đem tôi quay lại nhìn mặt anh.



"Em đừng nghĩ tới những chuyện xui xẻo như vậy, em sẽ không chết, sẽ sống thọ tới trăm tuổi."



Tôi cười khổ trong lòng, nghĩ: Tôi không chết, như vậy chẳng phải anh vĩnh viễn không hoàn thành được nhiệm vụ sao.



Nhưng ngoài miệng lại nói: "Làm gì có ai mà không chết. Em chỉ muốn khi về già sẽ không bị bệnh tật dày vò, hoặc tới số có thể chết một cách thanh thản nhất. Hoặc là tới lúc đó chuẩn bị một khẩu súng, nếu nhỡ bị bệnh nặng có thể tự bắn mình một phát, chẳng phải càng giải thoát sớm sao?"



Tôi nói nhiều như vậy nhưng chỉ toàn lời nói suông.



Tôi có thể cảm giác được khi Mục Thu Dương nghe thấy từ "súng", biểu cảm lại ngẩn ra.



Xem ra nói đúng chỗ anh chột dạ rồi.



Anh giấu súng trong két sắt, còn chẳng phải chuẩn bị cho tôi sao!



"Anh tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện gì, có anh ở đây, em sẽ không chết."



Mục Thu Dương nói xong liền ôm tôi thật chặt vào trong ngực, tôi không kịp nhìn thấy vẻ mặt của anh.



Cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người anh, đã nhiều lần tôi cảm thấy thật an toàn, hôm nay lại thấy thật buồn cười.



...



Suy nghĩ nhiều ngày như vậy nhưng tôi vẫn chưa biết tiếp theo sẽ làm gì.



Thời gian này, Trần Phong nhiều lần nhắn tin cho tôi, bảo tôi lúc nào rảnh rỗi thì gọi lại cho anh ta.



Trần Phong và tôi không tính là có quá nhiều giao tình, nhưng lúc này anh ta lại là người biết rõ mọi chuyện nhất, có lẽ là người duy nhất có thể giúp tôi.



Một ngày nọ, nhân dịp Mục Thu Dương lại đi xuyên nhanh tới thế giới khác làm nhiệm vụ, tôi cầm điện thoại lên, quyết định gọi cho Trần Phong.



Điện thoại rất nhanh được kết nối, đúng như anh ta nói, điện thoại không bao giờ rời người.



"Cậu thật bình tĩnh, xem ra tôi còn sốt ruột hơn cậu, ngày ngày chờ điện thoại của cậu." Trần Phong nói ở bên kia điện thoại.



"Suy nghĩ kĩ chưa? Phải rời khỏi Mục Thu Dương đấy. Nghĩ kỹ rồi tôi sẽ tìm cơ hội tới đón cậu."



"Trước đây anh từng nói tôi phải đề phòng Mục Thu Dương... Có thể nói cho tôi biết lý do không?"



"Cuối cùng cậu cũng để ý tới điều này, tóm lại đối với Mục Thu Dương cậu là một sự bất lợi." Trần Phong trả lời.



"Đó là lý do anh ấy muốn giết tôi ư? Rõ ràng anh ấy đối xử với tôi tốt như vậy. Tại sao..."
Tôi đã sẵn sàng cùng anh ngửa bài.



Lấy ra khẩu súng cùng tấm hình.



Sắc mặt anh trong nháy mắt biến đổi.



Không còn dáng vẻ cười cợt nữa, vẻ mặt khác biệt nhìn tôi.



"Em nhớ ra rồi?" Anh hỏi.



Tôi cố chấp giả vờ bình tĩnh gật đầu một cái.



Từ lúc Trần Phong cùng Mục Thu Dương nói chuyện với nhau cũng lộ ra việc giống như tôi bị thiếu mất một đoạn trí nhớ nào đó.



Thật ra tôi không định phản kháng gì hết, tôi chỉ muốn dọa anh thôi.



"Thật ư? Em nhớ ra thật rồi sao?" Lúc này vẻ mặt của Mục Thu Dương lại trở nên bối rối.



Có hi vọng, tôi tiếp tục diễn.



"Đúng vậy, nhớ ra rồi. Nhớ ra anh là người của thế giới khác, xuyên nhanh tới vô số thế giới để làm nhiệm vụ. Hơn nữa, tôi ở nơi này cũng chỉ là một nhiệm vụ của anh."



Mục Thu Dương tiến lên một bước, càng tiến càng gần tôi hơn.



Cúi đầu xuống nhìn tôi, lông mi dài hơi rũ xuống, giống như có một sự thương tâm.



"Vậy em hận anh sao?"



Phản ứng của anh có chút ngoài dự kiến của tôi.



Không phải tức giận, không phải cười nhạo mà là đau lòng.



Tôi không dám nhìn thẳng vẻ mặt của anh.



Nếu không tôi sẽ lại mềm lòng, một lần nữa tiếp tục bị anh lừa gạt.



Tôi bắt đầu sắp xếp lại lời nói.



"Không hận, tại sao phải hận?"



Mục Thu Dương: "Thật không? Vậy, vậy em đối với anh, có phải cũng rất vui vẻ không?"



"Ừ, rất thích. Nếu chúng ta yêu thương nhau, có thể thương lượng chuyện này. Có phải anh muốn giết tôi không?"



Mục Thu Dương: "...Em nói gì vậy?"



"Tôi biết anh phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, nhưng chắc chắn còn có những thứ khác nữa mới có thể giải quyết được, nếu không sao cứ phải giết tôi? Tôi chẳng qua chỉ là một người tay không trói gà cũng không chặt, chắc anh chưa thấy thế giới nào có tên BOSS yếu như tôi đúng không?"



Tôi cảm thấy hình như bản thân nói sai cái gì rồi.



Bởi vì vẻ mặt Mục Thu Dương nhìn tôi thay đổi.



Anh trầm mặc nhìn tôi, sau đó không chút lưu tình vạch trần tôi: "Thượng Cẩn, em chẳng nhớ ra gì cả."



Xong đời rồi, đừng gọi tên tôi thân thiết như thế.



Sau khi kết hôn anh rất khi gọi tên tôi.



Anh biết tôi nói dối rồi.



Chỉ mong anh nể tình tình cảm bốn năm của chúng tôi mà không ra tay độc ác với tôi.



Tôi nói xong liền chuẩn bị co chân bỏ chạy.



Lại bị hai tay Mục Thu Dương kéo lại.



Anh đem hai tôi giấu chặt trong ngực anh.



Gằn từng chữ: "Thượng Cẩn, em không phải cái gì như BOSS cả."



Được rồi, hóa ra tôi lại thảm như vậy.



Chỉ là một người qua đường Giáp Ất Bính.



"Tại sao tôi không phải BOSS? Vậy anh liên tục nhằm vào tôi, cuối cùng là mưu đồ cái gì?"



Mục Thu Dương cười có chút bất đắc dĩ: "Sao em lại tự đem mình so sánh với những thứ ngu xuẩn kia chứ?"



Tôi: "..."



"Thượng Cẩn, em không phải BOSS của thế giới này. BOSS chân chính đã sớm bị em giết chết rồi."