Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh
Chương 8 : Thế giới vạn người mê
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Bản thân tôi còn không phải một người nghiêm túc, để tôi dạy cho học trò, không sợ khiến người ta chạy mất hay sao?
Nhưng không một ai chịu nghe nội tâm đang thét gào của tôi.
Đến ngày hẹn, tôi liền bị tổ trưởng đẩy tới ký túc xá của người mới.
Thế đấy, lễ bái sư trang trọng thần thánh lại muốn tôi chủ động tìm đến cửa.
Ký túc xá của Tổng cục xuyên nhanh có chế độ cấp bậc rất nghiêm khắc.
Nơi ở của tên lính mới kia ở xa nhất về hướng Bắc.
Mỗi người một tầng, phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, phòng bếp, phòng thể hình, đều hoàn thiện giống nhau.
Về phương diện cơ sở không có gì lo lắng, cái chính là việc quét dọn khiến người ta có chút nhức đầu.
Bởi vì diện tích nơi đây quả thực rất rộng.
Mấy năm trước vì không muốn phải quét dọn mà tôi thường xuyên đi xuyên nhanh đi làm nhiệm vụ.
Vì vậy liền cách xa được chỗ ở của tôi.
Mắt không thấy tâm liền tịnh.
Nhưng mà tên học trò này của tôi, Mục Thu Dương, cậu ta quả nhiên không lo lắng cái này.
Ngược lại còn rất vui vẻ khi ở đây.
Sau khi tôi gõ cửa, cậu ta mặc tạp dề ra mở cửa cho tôi.
Trông thấy tôi, tâm trạng cậu ấy sa sút trong chốc lát, sau đó gọi tôi vào ngồi ghế salon, ăn trái cây xem ti vi.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh.
Trong phòng, sàn nhà sạch sẽ không vướng một hạt bụi, đồ dùng trong nhà bày biện ngăn nắp rất trật tự.
Ngay cả vỏ bọc chống bụi của ghế salon cũng không có một nếp gấp, mới như trong cửa hàng vậy.
Tôi không có quần áo để thay khi tắm, sợ là những bụi bặm khi đi đường sẽ làm bẩn cái nơi sạch sẽ này mất.
Ấn tượng của Mục Thu Dương đối với tôi ngoài bản tính cứng nhắc rập khuôn kia, hôm nay phải bổ sung hai chữ "sạch sẽ".
Tôi nghĩ thầm, sau này ai cùng cậu ấy kết hôn nhất định sẽ không chịu nổi mà phát điên.
"Tôi có chuyện tìm cậu." Tôi chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, đi thẳng vào vấn đề.
"Học trưởng anh tới thật đúng lúc. Tôi vẫn còn canh cá, ở lại ăn chút cơm đi."
Cậu ta bận rộn qua lại giữa phòng bếp và phòng khách, cắt trái cây cho tôi còn không quên ninh canh.
"Không cần rắc rối như vậy, tôi chỉ muốn nói tới nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu... Đây là canh gì mà thơm vậy?"
Mục Thu Dương cười trở lại: "Mới học cách chế biến, cũng là lần đầu tôi làm, xin học trưởng tới nếm thử một chút."
Cho nên cậu ta tiến bộ rất nhanh, nhiệm vụ cấp A cũng không làm khó được cậu ấy.
Cho dù tôi ở bên cạnh quan sát toàn bộ hành trình, cậu ấy cũng vẫn có thể độc lập hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi tiến gần hơn một bước tới mục tiêu làm một người thầy nghiêm túc.
Tổng thể mà nói, Mục Thu Dương thật sự là một người học trò khiến người ta bớt lo.
Không đúng, trừ mỗi lần đếm ngược trước khi xuyên nhanh, nếu không phải là tôi kéo tay cậu ta. Cậu ta nói sợ lạc mất tôi.
Tôi cảm thấy càng ngày càng thay đổi.
Ngày đó, tôi mất ba tháng để nghiên cứu ra súng ký ức, rốt cuộc cũng thành công.
Loại súng này có thể lấy ra ký ức của loài người rồi truyền nó tới cơ thể khác.
Thật ra thì có thể chế tạo cho nó nhỏ đi một chút, chẳng qua tôi cảm thấy hình dạng này rất bắt mắt, rất ngầu.
Mỗi lần sáng tạo ra vài thứ lặt vặt, việc đầu tiên tôi làm cũng là khoe với học trò.
Đêm đó tôi đứng chờ ở cửa ký túc xá của Mục Thu Dương rất lâu, lâu đến mức tôi ngồi xuống ngủ gà ngủ gật.
Cậu ấy vẫn chậm chạp chưa về.
Khóa cửa của ký túc xá đều bằng vân tay, tôi căn bản không thể vào được.
Vốn là định khiến cậu ấy ngạc nhiên mừng rỡ cho nên không báo trước. Tôi rốt cuộc không chờ được nữa, gọi điện hỏi cậu ấy đang ở đâu.
Điện thoại vang hai tiếng rất nhanh đã được trả lời, nhưng ở đầu bên kia điện thoại có chút ồn ào.
"Thầy? Anh tìm tôi?" Giọng của Mục Thu Dương có chút không giống trước đây.
Hình như cậu ta uống rượu.
"Sao lại không về nhà?"
"Anh ở ký túc xá của tôi? Tôi về ngay đây, anh chờ tôi."
Tôi muốn trở về, "Được." Bên kia đầu điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nói dễ nghe khiến lòng tôi lộp bộp vài tiếng.
"Thu Dương ca, nhanh như vậy đã về? Anh đã hứa đi cùng em..."
Câu nói kế tiếp nghe không rõ, hơn nữa tôi cũng không muốn nghe nữa.
"Cũng không có chuyện gì quan trọng, ngày mai rồi nói."
Tôi cúp điện thoại.
Sau đó Mục Thu Dương nói với tôi, ngày hôm đó là sinh nhật của một người em của cậu ta, mấy người họ cũng đã lâu không gặp nhau nên uống cũng nhiều hơn mấy ly.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi được nghe cái tên "Bạch Việt Quang" từ miệng cậu ấy.