Lao Tù Ác Ma

Chương 19 : Đứng lại!

Ngày đăng: 02:54 20/04/20


Quản lý đưa đến tay Diệp Mạc hai chai rượu vang trị giá mấy chục vạn, phi thường thân thiết mà bàn giao “Tiểu Tuyền, cậu bưng hai chai rượu này lên lầu trên cùng phòng 9061 nhé.”



Năm tầng trở lên đều là phòng Tổng thống dành để nghỉ ngơi sau khi chơi mệt, những người ở chỗ đấy đều là người giàu có gia tài bạc triệu, có quyền có thế, phòng ở lầu càng cao thì người có cấp bậc cũng càng cao, vì thế nên cả nhân viên phục vụ phòng cho những vị khách như vậy đều do Kim Nghê tuyển chọn tỉ mỉ rồi trải qua huấn luyện đặc biệt.



Diệp Mạc mặc dù có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn không chút do dự nhận lấy rượu từ tay quản lý, những điều này không phải là điều nhân viên cấp dưới có quyền lên tiếng hỏi, quản lý không nói rõ lý do với cậu, thế nên Diệp Mạc nghĩ là quản lý đang kiểm tra năng lực làm việc của cậu.



Lầu 9 ở Kim Nghê yên tĩnh, tiếng nhạc điện tử ở các phòng âm nhạc ở những lầu dưới không có bất kỳ tác động ảnh hưởng nào tới lầu 9 cả, Diệp Mạc bước ra khỏi thang máy, xếp gọn chai rượu và ly lên toa xe đẩy, đồng thời nhìn trái ngó phải xem phòng nào có biển số 9061.



Tìm đến trước cửa phòng, Diệp Mạc kéo ống tay áo xuống, chỉnh lại trang phục nghiêm chỉnh, nghe nói những vị khách ở lầu chín đều là những người thích soi mói, đây là lần đầu tiên Diệp Mạc làm nhân viên phục vụ phòng, cậu có hơi lo lắng cho bản thân sợ gây ra bất kỳ lỗi lầm nhỏ nào cũng sẽ bị trách mắng, nếu như chỉ vậy mà bị đuổi việc thì thật rất không đáng.



Cửa phòng không khóa, nhưng căn cứ vào quy định, nếu khách chưa cho phép thì nhân viên phục vụ không được tự ý đi vào, Diệp Mạc đứng ở trước cửa, nở nụ cười mỉm phục vụ khách hàng chuyên nghiệp nhất, nhấn vào chuông cửa. “Kính chào quý khách, rượu đã được đem đến cho ngài.”



“Vào đi” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm từ bên trong cánh cửa âm u truyền đến, giọng nói miễn cưỡng nặng nề có cảm giác như đang say rượu.



Diệp Mạc thất kinh, giống như bị điểm huyệt, cứ thế đứng ngốc tại chỗ, thanh âm này cậu đã nghe qua, không ngừng nghe qua, hơn nữa nó tựa như rễ cây cắm sâu vào nội tâm cậu, chọc tới nơi mẫn cảm nhất, đau đớn nhất trong tim cậu.



Đến cùng vẫn là phải cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đối mặt chính diện, sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, thần sắc Diệp Mạc lộ ra vẻ kiên định, cậu bây giờ là Diệp Tuyền, căn bản không cần phải sợ gì Tiếu Tẫn Nghiêm cả.



Diệp Mạc bưng rượu, khuôn mặt mỉm cười đi vào.




Trong nháy mắt, Diệp Mạc chỉ cảm thấy mình đang bị vùi lấp sâu bên trong tầng tầng lớp băng, ngoại trừ sự kinh hoảng, còn có cái hồi ức kia đang tràn về ngập trời, bị làm nhục, bị hành hạ cả ngày lẫn đêm.



Diệp Mạc điên cuồng giãy giụa, móng tay dùng sức bấu vào cánh tay đang siết chặt lấy mình, móng tay lướt qua, tạo nên một vệt cào xước tứa máu.



“Tôi không phải Diệp Mạc, tôi không phải! Thả tôi ra! Van xin anh!”



Thanh âm Diệp Mạc gào xé cổ họng kêu to không kéo được chút nào một người đang đắm chìm trong nỗi sung sướng đến phát điên khi tìm lại được người yêu đã mất như Tiếu Tẫn Nghiêm.



Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ôm lấy Diệp Mạc, thân thể cường tráng thoáng lay động một cái đã nhấc bổng cậu lên tiến về phía giường, cuối cùng Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm đặt nằm ở trên giường.



“Tiếu Tẫn Nghiêm, van xin anh thả tôi ra đi, tôi… tôi thề sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, tôi…tôi…” Diệp Mạc vì sợ hãi mà cứ lắp ba lắp bắp không nói thành lời, vào lúc này, Diệp Mạc lại không dám chọc giận Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ có thể thử cầu xin, hay tay chống lên lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm vô lực đẩy ra.



Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm say sưa mơ màng, nhưng bên tai vừa mới nghe được câu “Thả tôi ra” của Diệp Mạc truyền đến não bộ, trong mắt lập tức bốc lên một ngọn lửa giận, gân xanh trên trán nhảy ra.



“Em còn muốn chạy sao? Hả? Dám biến mất nhiều ngày như thế, con mẹ nó, em chán sống rồi đúng không?” Tiếng sấm nổ vang lên, Tiếu Tẫn Nghiêm vung tay lên, một cái tát vang dội đánh vào bên mặt Diệp Mạc.



Khí lực của Tiếu Tẫn Nghiêm rất lớn, chỉ một cái tát sau khi hạ xuống, trong vòng mười giây, đại não của Diệp Mạc choáng váng vang lên tiếng ong ong, trống rỗng.