Lavender Queen
Chương 11 :
Ngày đăng: 15:18 19/04/20
Mèo Con Bị Lạc ;
20/10 và Tình Bạn Đáng Quý.
Đi được tầm 4, 5 bước, bỗng nghe tiếng xe của cô từ xa kêu “KÍTTTT” một tiếng to tướng như là đang gặp sự cố gì đó phải phanh gấp lại trong vội vã. Tiếp ngay sau đó là xe đổ một tiếp “Uỳnhhhhh” . Anh giật mình quay lại, tiếng tim dần nhẹ nhàng bỗng đập nhanh đến nỗi như muốn vỡ khỏi lồng ngực, vừa thở mạnh, anh vừa nhanh chóng lia đôi chân chạy như bay đến bên cô.
Tới chỗ cô, anh thấy cô và cả xe của cô đều đang trong trạng thái ngã sấp xuống chưa thể đứng dậy. Anh thở ra một tiếng, như trấn tĩnh lại bản thân. Hóa ra cô chỉ bị ngã xe mà thôi. Không có chuyện gì tệ hại hơn nữa xảy ra. Anh mỉm cười đi đến đỡ cô dậy.
- Em đi kiểu gì để bị ngã? “Anh đỡ cô lên thấy đầu gối của cô bị loét , anh ngồi xuống, đối diện với vết thương, lắc đầu nói thêm”: - Anh nhớ là vết thương trước của em còn chưa chưa lành.
- Anh Leo, … “Cô cong môi, đôi mắt liếc nhìn trăm hướng xung quanh khu phố nhỏ” : - Em không để ý, suýt nữa đâm vào một chú mèo nhỏ, em không biết chú mèo đó chạy đâu rồi, anh giúp em tìm nó với. “Cô vừa nói vừa quay người lại, để nhấc chân chống của chiếc xe”
Đang định vội vã lia đôi chân đi tìm con mèo nhỏ thì bị đôi bàn tay của anh níu đôi vai bé nhỏ, anh chặn cô lại, liền bế bổng cô ngồi lên yên xe :
- Em không biết bản thân đang bị thương à? “Đặt hai tay lên hai vai cô, như giữ chặt lấy thân hình bé nhỏ của cô, anh áp sát gương mặt cô, lên tiếng”
- Em biết, nhưng chú mèo nhỏ đó rất đáng thương, em sợ nhỡ em đâm vào nó. “Cô nhìn anh cong môi”
- Thôi , được rồi. em ngồi yên ở đây. Anh sẽ tìm nó giúp em “Anh mỉm cười xoa đầu cô” – Nhớ phải ngồi yên đấy!
Cô nghe lời anh, chăm chú ngồi trên yên xe nhìn anh bước ra chỗ bãi rác của khu phố, có tiếng loạt soạt nhẹ phát ra. Anh bước vào chỗ đó chừng hai bước , cúi người nhấc nhẹ lên một chú mèo con. Đôi mắt cô thấy vậy chợt lóe sáng như một ngôi sao chiếu rọi cả đêm tối. Đôi môi cô in hằn sâu một hình trái tim xinh đẹp của nụ cười tươi sáng nhất. Trông chú mèo rất xinh đẹp, nhỏ nhắn nhưng lại trắng muốt và mũm mĩm khiến ai nhìn cũng yêu thích. Cô thấy anh bước ra, định nhấc chiếc mông nhỏ khỏi yên xe , thì anh trợn mắt. Biết anh có ý không cho cô rời khỏi đó, cô lại lặng lẽ ngồi im chỉ nhẹ gượng cười chờ đợi anh bước đến gần.
Anh đặt chú mèo nhỏ xinh vào tay cô. Cô vội quan sát nó một hồi, thấy nó không sao , cô thở phào một cái rồi mỉm cười. :
- May quá! Nó không làm sao.
- Nếu nó làm sao liệu có chạy được để trốn em không?
Thấy anh vừa nói vừa lắc đầu, ví như cô rất là ngây thơ ngu ngốc. Công nhận là anh nói đúng nha. Nhưng cứ có cái gì đó khó chịu khi nhìn vào trạng thái bỡn cợt của anh , cô khẽ cong môi nói.
- Anh có thể về nghỉ ngơi được rồi đấy!.
- Bông Hoa nhỏ, em xong việc rồi , đang đuổi khéo anh đi hả?
Anh vừa nói , vừa bước ra chiếc giỏ xe , lấy từ trong cặp cô , chai nước cô mang theo hồi sáng và lọ thuốc bôi vừa nãy. Cô mở to mắt nhìn anh, thập phần hồn bay vài phía không biết đâu vào đâu. Từ bao giờ anh đặt cho cô cái tên như vậy. Ai là bông hoa nhỏ, lớn đùng như này rồi. mà gọi người ta là Bông Hoa Nhỏ.
Còn chai nước và lọ thuốc bôi trong cặp cô, cái gì anh cũng rõ hết , như anh nắm mọi thứ trong lòng bàn tay của anh vậy. Cô vừa nghĩ vừa nhớ đến lời của Joshep “như mọi thứ đều nằm trong cái đầu nó” con mắt cô thập phần lộ rõ vẻ nghi ngờ, rốt cuộc anh là quỷ , thần hay đơn giản là quá thông minh mà chỉ toàn trong trạng thái trầm cảm , không chút biểu đạt.
Anh cầm đồ ra gần chỗ cô, cô có phần suy nghĩ quái dị mà gượng gạo tránh né.
Anh thấy vậy, đoán biết được hết ý đồ trong đôi mắt cô. Lộ quá mà. Ngồi sụp xuống bên vết thương của cô , mỉm cười.
- Em không cần phải quá sợ hãi. Ai cũng biết, em hay mang chai nước theo . Còn lọ thuốc bôi này, lúc nãy, em có sử dụng. anh tiện nhìn thấy.
- Vậy tranh đấu nhé? “liếc nhìn Joshep với con ngươi sâu xa”
- Được! Đấu! “Đôi mắt kiên định Joshep đưa tay ra”
- Sẽ công bằng?! “Anh bắt chặt lấy tay anh ấy”
- Mày yên tâm!
- Được! Tao tin mày!
Nói xong, hai anh giằng co tay đôi một hồi , ra là hai anh chỉ đấu tay đôi. Sau đó, bước hai hướng, hai anh trở về nhà.
Kể đến Lana, Cô gái nhỏ về làm mọi việc. Thay ra cái váy hồng mẹ mua cho. rồi lại đưa cậu em sang nhà Rose chơi. Mẹ Rose bảo muốn cô khi nào rảnh vào giúp việc cho mấy cô nấu ăn vì cô nấu ăn rất ngon. Cô gái nhỏ vui vẻ gật gật nhận lời đồng ý không thể để người trên thất vọng.
Hai chị em lên phòng Rose học rồi lại ra vườn chơi. vừa trông Chadie, hai cô vừa nói chuyện. Lana nhẹ hỏi:
- Rose! Hôm 20-10 anh Stephan có tặng gì cho cậu không?
- Có! Hôm đó, mình ra lấy báo thấy thùng quà của cậu và một bông hoa hồng.
- Bông hoa trong phòng cậu ư?
Rose không trả lời, khẽ gật đầu. Lana nhìn Rose rồi lại nhẹ nhàng nói:
- Anh Stephan thích cậu thật lòng! Chuyện chị Saly chỉ từ một phía của chị ấy thôi!
- Mình biết nhưng không phải lỗi do anh ấy. do mình!.
- Cậu thích người khác hả? “Chẳng lẽ là một trong các Fan hâm mộ ở trường, mở to mắt Lana vừa nghĩ vừa hỏi”
- Không. Mình biết mình là ai. Và anh ấy là ai. Mình sợ sẽ gây tổn thương cho cả hai!.
Lana đôi mắt đang mở to trở thành vô định. Không ngờ cô bạn thân này, suy nghĩ thật sâu xa. Cô nhắm nhẹ đôi mắt xuống. và nói với Rose:
- Rose ạ! cậu suy nghĩ xa xôi quá rồi!. Hãy cứ bình thường với anh ấy!. Chúng ta còn trẻ mà! Đúng không??!
Rose nhìn nụ cười của Lana, hình như đã hiểu ra gì đó. Cô bạn như trút được phần gánh nặng ở sâu trong tâm can. Nở một nụ cười thật vui vẻ và tươi sáng. Thấy cô bạn đã vui vẻ trở lại, Lana thở dài mỉm cười.
Anh chàng Stephan này là con trai độc của gia đình có truyền thống chính trị lớn. Chặng đường phía trước với cô bạn là không dễ dàng nhưng dù sao cũng đâu biết được chuyện gì sẽ xảy ra đúng không?? Mọi thứ cứ để hời gian quyết định!!! Vẫn còn trẻ tương lai vẫn còn dài ở phía trước, mọi thứ bây giờ vẫn gọi là quá vội vàng và bồng bột . Hình như cũng chính là lời bản thân cô đang tự khuyên chính mình chăng?!!.