Lavender Queen
Chương 12 :
Ngày đăng: 15:18 19/04/20
Nụ Hôn Đầu Đời ;
Theo Đuổi Quyết Liệt
Vẫn như hôm trước, cô cũng vào giúp mọi người việc trong bếp. Đồ ăn đã xong, Leo nhìn thấy Lana trong bộ mới. Nhíu nhẹ đôi lông mày, không muốn ăn và một mạch đi thẳng lên gác. Mẹ anh biết được điều gì đó. Ăn xong, Bà năn nỉ cô mang đồ ăn lên cho anh. Bà nói rằng, Hôm nay vết thương của anh đã được cắt chỉ.
Tâm trạng cô phức tạp, nhưng cuối cùng không giấu lo lắng, cô làm theo lời mẹ của anh.
Bước lên căn phòng cũ của mình. cô ngập ngừng một hồi rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Anh thấy tiếng cửa biết là có người mang đồ lên vội nói lớn:
- Không ăn!!
- Là em đây! “cô ngập ngừng”
- Điếc à? Mang đi đi! “Anh lại lớn tiếng hơn”
- Anh không mở , em sẽ đứng cho đến khi anh mở cửa! “Cô ngang bướng”
Anh không nói gì. Cô vừa đứng ngoài vừa hát lớn. Qủa là làm gì làm bằng được nha.
Một lúc sau anh chịu thua mở cửa cho cô. Ngước nhìn anh giây lát. Cô bước vội vào phòng và mang đồ ăn đặt lên bàn. Coi như đã xong việc , cô thản nhiên bước nhẹ, đang định đi ra ngoài phòng. Bỗng anh chặn lại, ôm lấy eo cô , áp người cô vào cánh cửa và nói, gương mặt anh đối diện với gương mặt cô như chỉ còn một nửa phân nhỏ :
- Váy kia đâu? “Anh hỏi”
- Em để ở nhà! “Cô sợ hãi tim đập loạn, né tránh gương mặt anh, cô quay nhẹ đi đáp”
- Sao không mặc? “Anh áp mặt sát hơn”
Cô không nói gì khẽ nhắm chặt đôi mắt. Anh thấy vậy, nhíu đôi lông mày, áp sát người cô vào người mình, anh nói:
- Không mặc thì đốt đi!
Cô nhẹ nhàng mở đôi mắt , định bám lấy vai anh để đẩy người anh ra, thì khẽ chạm vào vết thương của anh. Cô rụt tay lại. Không nói gì, liếc con ngươi sang đĩa thức ăn nhẹ trĩu đôi mắt xuống và nói:
- Anh ăn đi!
- Không ăn! “Cương quyết, thấy cô không nói gì, chỉ giương đôi mắt lo lắng về mình. Anh nói lớn” - Mặc đồ tôi tặng khó cho em thế sao? Vậy sao em bắt tôi ăn đồ em làm?
- Em sẽ mặc! “Cô thở dài”
Lana mở to đôi mắt nhìn Rose. Lại một gáo nước khác dội vào trí óc nhẹ nhõm của cô vừa rồi khiến cô loạn nhịp bối rối. Sợ Rose thấy bộ dạng của cô. Cô nhẹ quay vội đi lại cúi xuống không nói thêm một lời, cũng không thể cho đáp án.
Thấy vậy, Rose nhẹ mỉm cười trong sâu lắng. Cứ như đã 8, 9 phần hiểu được điều gì đó. Cô bạn bèn vỗ vai cô và nói chỉ là nếu , đang giả thiết thôi. Như trấn tĩnh mà an ủi cô. Quả nhiên con nhà công không giống lông cũng giống cánh. Anh em nhà này đặc biệt hiểu người khác như lòng bàn tay nha.
Đến nhà Rose , 2 cô mỉm cười chào nhau . Thấy cô bạn đã vào nhà đóng cổng. Cô lại trở lại với tâm trang chưa thể định hướng được của bản thân mà chỉ biết thở dài cúi đầu , lia đôi quai hậu từng bước từng bước trên con đường về.
Bây giờ… chỉ nếu thôi cũng là vấn đề to lớn… Lại tự mình với những suy nghĩ vẩn vơ… Nụ hôn hôm qua , ẩn hiện vội vã. Nhưng anh chưa hề nói điều gì với cô. Chưa có bất kỳ hứa hẹn. Mà cô cũng rất sợ là có những điều đó. Nên không dám đem chúng ra kể cho Rose nghe. Cô còn quá nhiều thứ để cần phải chuẩn bị cho tương lai. Giờ vẫn là quá sớm để dám nghĩ đến hai từ Tình Yêu thiêng liêng đó.
Như mọi ngày, cô ra nhà hàng của chú để đưa cơm cho mẹ và giúp nhà hàng làm việc. Vừa bước vào nhà hàng cô đã thấy Joshep hớn hở trong bộ đồ bồi bàn. Lại cảnh tượng động trời gì đang đập vào mắt cô đây.
Cô quay ra hỏi các chị trong nhà hàng thì mấy chị bảo không ai ngăn được mà có tên này giúp việc nhà hàng thêm phần đông khách hơn thậm chí các chị cũng được ngắm trai đẹp, được nghỉ ngơi. Quá lợi mà nên làm sao có ý kiến gì nữa.
Cô rốt cuộc vẫn là không thể chịu nổi, chạy ra chỗ anh, đang lau sàn, hét to:
- Dô-Dép, anh làm cái gì thế?
- Anh đã xin chú em làm cộng tác viên ! “Vừa nói anh vừa cười lớn”
- Cái gì? “Cô ngạc nhiên quát lớn hơn , sau đó thở dài xoa nhẹ ngón tay lên trán nói”: - Thôi được rồi, anh muốn gì thì mới thôi làm những hành động dở hơi này??...
- Em nhận lời làm bạn gái anh….. “Thản nhiên, như đã thầm dự đáp án sẵn trong lòng”
- Em nói rồi mà! Em chưa có tính “Cô cau mày”
- Vậy thì đến lúc đấy anh sẽ chứng minh cho mọi người thấy em là của “thái tử gia” này!.
- Anh điên rồi, em bảo anhh Stephan mang thuốc cho anh nhé! “Cô gắt”
- Điên vì yêu cũng đáng ! Em cũng biết là có uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi được ! Ngoại trừ .. EM ! “Joshep cười lớn”
- Trời ơi! Giết tôi đi!!!... “Lana quay đi khổ sở hét to”
Joshep thì vẫn bộ dạng cười lớn đến đáng ghét của anh ta. Có người gọi bồi bàn anh lại chạy ra. Anh giúp việc đến tối rồi đưa Lana về.
Một tuần như thế. Nhà hàng có vẻ khá đông vui nhộn nhịp, khi có Joshep. Nữ sinh vào “À Ơi”bồi bàn khá là nhiều. Ai ai cũng vui vẻ vì tự nhiên có tên dở hơi đến giúp việc mà không cần trả công. Chỉ có duy nhất một người là tỏ vẻ rất khó chịu. Nhưng nhiều lúc cũng phải bật cười khi tên điên bỗng dưng , cầm chổi , khăn lau, ba lô la….. tất cả những thứ anh ấy có thể cầm mà hát cho cô nghe , một cách sến sủa đáng yêu.
Một người biểu đạt công khai, không giới hạn. Còn một người chèn ép trí óc cô trong thầm kín. Kết quả ai thắng ai thua không thể rõ nhưng cứ kéo dài như vậy , chắc Khoa Thần Kinh trong bệnh viện lớn nào đó, đang dang rộng vòng tay chào đón cô.