Lavender Queen

Chương 36 : 18 tuổi lấy chồng; 22 tuổi ung thư

Ngày đăng: 15:19 19/04/20


Trở về nhà, cánh cổng đã hân hoan chào đón hai cô. Cánh cổng trang trí với những bông hoa hồng, những bông lan…. Tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp chưa từng có.



Leo với bộ lễ phục, nắm tay cô bước vào trong dãy đường lớn của ngôi biệt thự, hai bên là những dải ruy băng kéo dài màu trắng được trang trí hoa văn lấp lánh , vừa tinh khôi lại vừa đẹp đến sang trọng mê mẩn.



Cuối con đường, nơi đầy đủ vườn hoa lỗng lẫy. Là một lễ đường choáng ngợp được trang trí công phu , vài chiếc bàn lớn và những người họ hàng thân thiết đã ngồi quây quần đông đủ.



Leo dừng lại , đưa tay lấy trong túi ra một chiếc hộp màu tím , Anh khẽ mở ra và quỳ gối xuống trước cô:



- Lana , em sẽ làm vợ chính thức của anh nhé!.



Mọi người xung quanh nhìn thấy, rơm rớm nước mắt mỉm cười. Cô nghẹn ngào không nói được lên lời. Đôi mắt dâng dâng hàng lệ hạnh phúc. Cô nhanh chóng gật đầu đồng ý , anh đứng lên. Cô lấy tay khẽ cầm chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bạc trắng xung quanh nạm những viên kim cương như những hạt bụi lấp lánh. Ở giữa một viên kim cường được luyện tinh xảo màu tím nhạt. Bên trong vòng chiếc nhẫn có khắc dòng chữ nhỏ “♥Leo of Lana♥”



Leo mỉm cười lấy nhẹ chiếc nhẫn đeo vào ngón tay thon xinh của Lana.



Đưa bàn tay lau nhẹ dòng nước mắt trên khuôn mặt cô. Cô ôm chầm lấy anh .



Rồi họ tiến vào lễ đường tại nhà, cha sứ đang chờ họ đến làm nghi thức trước Chúa. Vì anh là người ngoại quốc và theo đạo. Nên những nghi thức này là bắt buộc.



Sau khi tuyên thệ là một nụ hôn hạnh phúc trước sự vui vẻ hoan hô khôn siết của mọi người.



Ngày hôm sau, Anh quyết định tổ chức cho cô một đám cưới truyền thống của người Việt Nam. Thực là quyết định khó khăn nha, vì cô phải sang ở nhà chú cô vài ngày.



Lễ Dạm Ngõ, Ăn Hỏi, và những nghi thức trong ngày cưới Lễ Thành Hôn, đều được diễn ra trong vui vẻ và hạnh phúc. Chủ Hôn Nhà anh là Cậu anh, còn chủ hôn nhà cô là chú cô. Mẹ và cô đón ông bà ngoại và các chú bác dưới quê lên chơi vài ngày.



Mọi thứ đều làm vèn vẹn trong một tuần sinh nhật của cô. Cả tuần cô đều diện áo dài truyền thống. Ngày cưới cô mặc áo dài khăn đóng màu đỏ thắm , nước trắng của cô tôn lên khiến cô dâu mới đẹp đến mặn mà.



Chú rể diện lễ phục tây âu còn cô dâu mặc áo dài khăn đóng cùng nắm chặt tay nhau đi tiếp khách. Giống như sự hòa hợp trong mọi truyền thống của các nước khác nhau.



Điều này ttượng trưng cho sự khắng khít bền chặt. Mối liên kết giữa các Quốc Gia.



Đêm tân hôn cô mệt vã vật nằm ngủ luôn khiến anh không làm được gì ngày hôm sau sinh ra dỗi cô. Thực trẻ con quá nha.



Sau một tuần ở lại chơi thì ông bà ngoại và mọi người ở quê của cô trở về . Gia đình cô đều ra tiễn họ.



Mọi thứ cứ như vậy , trôi qua thật hạnh phúc. Sáng sớm anh và cô chạy bộ quanh dãy nhà rồi anh đưa cô đi học và trở về. Họ cùng ăn cơm trưa với gia đình. Chiều cô, anh và mọi người cùng tập thể thao, cùng đàn hát, ăn uống quanh khu vườn.



Tối đến, hai người ăn uống trên gác và học bài và cùng làm việc, những hôm rảnh rỗi anh đưa cô lên tầng ngắm sao. Sau đó, hai người lại ru nhau ngủ chìm đắm trong giấc mơ cùng nhau. Cả căn phòng đều là chiến tích đặc biệt của anh, mỗi lần yêu thương cô.



Một năm lại trôi đi nhanh chóng.



Lần này, sinh nhật cô 19 tuổi anh lại đưa mọi người sang Mỹ du ngoạn.



Cũng là lúc công ty bên Mỹ của anh được xây dựng xong. Anh lại đưa cho một cậu bạn quản lý còn anh chỉ ở nhà gửi mail.



Công ty đầu tư và phát triển bên Việt Nam do Joshep và Stephan tiếp quản cũng càng ngày càng trở nên hùng mạnh.
- CHADIEEE!!! “Lana nghe vậy, quay lại hét lớn chặn câu nói của Chadie”.



Leo quay lại thấy vậy bối cảnh, tinh ý vội nói:



- Lana … bị làm sao…..???



Vừa dứt câu, máu mũi của Lana chảy xuống, đôi mắt cô chỉ còn chứa không gian mờ ảo, đuối sức không chịu được nữa, cô ngất lịm.



Leo đỡ vội lấy thân hình cô vợ yêu.



Chadie thấy vậy, chạy đến sát gần bên cạnh hai người, vội nói:



- Mau đưa chị ấy đi bệnh viện đi… không kịp nữa đâu..!!!



Nước mắt cậu chảy xuống trong lo lắng. Cả những người ở đó cũng không cầm được những hàng lệ trên khóe mi. Leo ấn ngón cái vào mũi Lana hét to:



- Rốt cuộc cô ấy bị làm sao??....



- Chị em bị ung thư máu…. “Chadie nghẹn ngào lau nước mắt”



Leo sững sờ như đứng tim. Nước mắt chảy ngược lấy xe đưa Lana vào viện nhanh chóng.



Trong lúc đợi bác sỹ cấp cứu, anh đi ra ngồi sụp xuống. dò lại máy định vị. đúng là 3 tháng trước cô ấy có đến viện kiểm tra. Anh ra chỗ mẹ Claudi đang ngồi khẽ nói:



- Mẹ kể lại cho con mọi chuyện được không?



- Con trai… “Mẹ Claudi nghẹn ngào nhìn Leo và kể lại” : - Vài tháng sau khi con đi Mỹ, Lana có tình trạng bị xuất huyết mũi. Ban đầu , mọi người nghĩ con bé học tập và thực hành mệt mỏi quá nên bồi bổ cho nó. Nhưng vài tháng sau nó xuất huyết trở lại còn có triệu chứng nổi bầm mẹ thấy lo lắng nên đã đưa nó đi bệnh viện. Bác sỹ nói là nó bị Ung Thư máu, Bệnh của nó phải làm phẫu thuật ghép tủy mới có hy vọng nhưng tủy tích hợp với nó thì rất hiếm. Nó nói với mẹ và mẹ Zosie, không muốn con đau lòng nên đã rời khỏi nhà. Mẹ Zosie có khuyên nó nhưng nó rất cứng đầu nên mẹ , Chadie và nó chuyển về quê sống. “Nước mắt mẹ Claudi trải dài gò má đã chấm điểm những nếp nhăn”



- Nhưng… tại sao lại …. Đang khỏe mạnh mà… “Đôi mắt anh sững lại, thất thanh”



- Tủy của nó đã dễ nhiễm vi rút lại bị tổn thương một lần và nhiễm khuẩn nên không tránh khỏi nguy cơ mắc bệnh.



- Phải còn cách khác chứ. Dù có phải tốn bao nhiêu tiền cũng được. Nếu cô ấy chết thì con sống làm gì đây?.



Anh gục xuống nói với hàng nước mắt. Mọi người nhìn anh cũng không cầm được đau đớn . Ai cũng biết tình cảm của hai người như thế nào. Sâu đậm ra sao.



Một lúc sau, bác sỹ đi ra, ông lắc đầu :



- Bệnh nhân này phải tiến hành phẫu thuật ngay không thì sẽ không cầm cự được một tháng nữa.



Mọi người ở đó đêu đứng tim. Giống như mọi thứ xung quanh đều bị rạn nứt. Không nói được gì. Anh bước đi loạng choạng đau đớn như điều này chưa từng xảy ra với anh. Hình như cô đã đúng, thà nghe tin người bị bệnh là anh còn hơn là người anh yêu còn hơn cả chính bản thân mình.



Tất cả tiến hành xét nhiệm ghép tủy nhưng không một ai tương xứng. Tất cả chỉ còn lại nước mắt sự đau đớn chảy siết trong vô vọng. Nỗi đau đớn khi nhìn thấy người thân yêu của ta dần rời xa ta, là một cơn ác mộng kinh khủng và ác nghiệt nhất.