Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 335 : Thư ký xinh đẹp trẻ tuổi

Ngày đăng: 00:26 30/04/20


Trần Việt không chỉ không muốn trở về bệnh viện, còn kéo theo cơ thể yếu ớt ở lại Thịnh Thiên xử lý cỏng việc dồn lại trong mấy ngày trước.



Giang Nhung nhìn anh mà giận khồng có chỗ trút. Cô bất chấp tất cả, hồm nay cho dù có phải đánh anh thành tàn phế, cô cũng muốn kéo về. Sao cô có thế đế cho anh tùy hứng như vậy được chứ.



"Em cho anh nửa giờ thôi." Trần Việt thấy Giang Nhung tức giận thì lắc đầu, cảm giác vừa bất lực vừa buồn cười nói.



Giang Nhung cắn chặt môi, tức giận trừng mắt nhìn anh. Nếu như anh còn không về, cô sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa.



"Ngoan, em đừng tức giận nữa, anh căn dặn một vài công việc xong sẽ trở về cùng với em." Trần Việt cầm lấy điện thoại trên bàn và gọi cho cô thư ký xinh đẹp trẻ tuổi: "Cỏng việc trong mấy ngày qua đều giao cho Phó tổng giám đốc Kiều xử lý. Chuyện gì mà nhất định cần tôi xử lý thì bảo trợ lý Lục đưa đến nhà tỏi."



"Vâng, tổng giám đốc Trần." Cô thư ký xinh đẹp trẻ trung nhận lấy tài liệu liền lịch sự lui ra ngoài. Trước khi đi, cô ta không khỏi liếc nhìn Giang Nhung.



Tất cả mọi người trong Thịnh Thiên đều biết tổng giám đốc của bọn họ đã kết hôn, con cũng đã hơn ba tuổi, nhưng chưa có ai từng gặp qua vợ của tống giám đốc.



Trong Thịnh Thiên đồn nhau, nói khi vợ tống giám đốc của bọn họ sinh con, vì khó sinh mà qua đời, cho nên tổng giám đốc Trần của bọn họ phải vừa làm ba vừa làm mẹ.



Trước khi bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung vào trường mầm non, tổng giám đốc của bọn họ đều dẫn theo con mình đi làm.



Nhớ hai năm trước, khi tổng giám đốc đang họp, thường xuyên phải dừng lại giữa chừng để thay tã và cho con bú sữa... Hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng lập tức biến thành ông bố vĩ đại nuồng chiều con gái, yêu con như mạng sống của mình vậy.



Cũng vì một loạt những hành vi này của tổng giám đốc mới khiến cho mọi người tin tưởng vợ tổng giám đốc của bọn họ nhất định đã khó sinh mà qua đời rồi.



Vợ của tống giám đốc không còn, tống giám đốc của bọn họ dồn hết tình yêu dành cho vợ lên con gái của mình.




Thôi đi, chỗ này là địa bàn của tổng giám đốc Trần, cô vẫn không nên chọc anh thì hơn.



"Đi thồi, chúng ta về nhà đi." Trần Việt tắt máy tính và đứng dậy. Nhưng anh vừa mới nhấc chân lên thì cảm giác mệt mỏi ập tới khiến anh phải ngã ngồi xuống.



Giang Nhung vội vàng đi tới đỡ anh: "Trần Việt, anh sao vậy?"



Trần Việt nắm lấy tay cô và khẽ cười nói: "Em còn muốn khỏng để ý tới anh nữa không?"



Trán anh lại đổ mồ hôi, rõ ràng cơ thể đã không thể chống đỡ được nữa mới phải mệt mỏi ngồi trở lại. Nhưng anh khỏng muốn làm cô lo lắng nên vẫn cố nhịn và nói đùa.



Giang Nhung cực kỳ đau lòng, hét lên với anh: "Trần Việt, nếu như anh còn cậy mạnh chống đỡ nữa, em sẽ dẫn theo Nhung Nhung nhỏ đi thật xa, cho anh cả đời cũng không tìm được bọn em."



Giang Nhung rõ ràng chỉ nói lẫy, nhưng Trần Việt lại đế tâm nói: "Giang Nhung, nếu em còn nói như vậy nữa, anh sẽ trói em lại."



"Em sẽ không nói lung tung nữa... Chúng ta đi tới bệnh viện trước đi." Giang Nhung biết mình nói sai nên rất can đảm thừa nhận sai lầm.



"Không đi, anh đã nói không đi là không đi." Trần Việt tùy hứng nói, cũng có vẻ hơi tức giận.



"Anh… Được rồi, vậy chúng ta về nhà thơi. Trần Việt không muốn về bệnh viện, Giang Nhung cũng không có cách nào, đành phải để cho anh về nhà trước.



Nhưng suy nghĩ lại, trong nhà rộng rãi, không khi cũng thoáng đãng, hoàn cảnh tốt hơn trong bệnh viên nhiều, nói không chứng có thể khiến cho anh khỏe lại nhanh hơn.