Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 509 : Trần Việt không phải là người tốt

Ngày đăng: 00:27 30/04/20


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Kình Hà, không biết tại sao mà Giang Nhung luôn cảm thấy tâm thần mình hôm nay không yên. Vừa rồi Tiêu Kình Hà nói chuyện rõ ràng muốn nói lại thôi làm cho trong lòng cô có chút bất an.



Cô suy nghĩ một lát lại cầm điện thoại lên gọi cho Tiêu Kình Hà. Nhưng điện thoại của đối phương vẫn luôn bận, cũng không biết anh ta đang gọi điện thoại cho ai.



| Nếu như cô có một chị dâu thì tốt rồi, có người chăm sóc cho Tiêu Kình Hà thì cô cũng không cần lo lắng cho anh ta như vậy.



Cô muốn nói với Trần Việt về tình hình của Tiêu Kình Hà, nhưng anh đang bận trong phòng làm việc, chắc hẳn không có thời gian để ý tới cô.



Giang Nhung hít sâu một hơi, nhìn Nhung Nhung nhỏ nằm ở bên cạnh. Cô nhóc ngủ không yên, xem ra anh Liệt của cô bé vẫn ở sâu trong lòng của cô bé.



Mấy ngày nay, Trần Việt cũng bảo người để ý giúp bọn họ, nhưng trước say vẫn không có đứa trẻ nào làm cho người ta hài lòng, cho nên chỉ có thể để cho Nhung Nhung nhỏ chờ thêm một thời gian.



Hy vọng sau khi có anh mới đến, Nhung Nhung nhỏ lại có thể hoạt bát đáng yêu như trước đây, làm một công chúa nhỏ vui vẻ.



| Ngồi một lát bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, Giang Nhung vẫn ngồi không yên, muốn đi hỏi ngài Trần nhà cô, tìm ra manh mối từ trong miệng của anh.



Giang Nhung đi tới phòng làm việc, Trần Việt đang gọi điện thoại, dường như đang nói tới chuyện liên quan tới bối cảnh gì đó.



Một lúc lâu sau Trần Việt mới nói chuyện điện thoại xong, anh nhìn về phía Giang Nhung: "Sao em còn chưa ngủ?"



Giang Nhung đi tới bên cạnh anh, đấm lưng, bóp vai cho anh nói: "Hôm nay anh nói gì với anh em thế?"



Trần Việt nói: "Chuyện của đàn ông thôi."



Giang Nhung nói: "Em không thể biết sao?"



Trần Việt kéo tay Giang Nhung và hôn một cái, mỉm cười nói: "Em sẽ biết nhanh thôi."




Trên người ba đầy những vết thương, mỗi vết thương đều đang chảy máu, hình như máu trong cơ thể ông ấy đã bị chảy ra hết vậy.



"Kình Hà, Kình Hà..." Tiêu Viễn Phong há miệng, phải mất một lúc lâu mới gọi được tên Tiêu Kình Hà.



"Ba, ba đừng sợ, bây giờ con sẽ đưa ba tới bệnh viện, không sao, ba nhất định sẽ không sao đâu." Tiêu Kình Hà muốn bế ba lên, nhưng trên người ba đều là vết thương, anh ta không biết phải ôm lấy ba thế nào mới có thể tránh làm cho ông ấy bị đau.



"Kình Hà..." Tiêu Viễn Phong nắm tay Tiêu Kình Hà và cắn răng, dùng hết sức lực cuối cùng nói: “Kình Hà, ba tổn thương Trần Tiểu Bích, ba đáng chết, ba không oán trách một câu nào... Nhưng Nhung Nhung, con bé vô tội, đừng để cho con bé bị tổn thương..."



| "Ba, ba tạm thời đừng nói nữa, chúng ta đi bệnh viện trước, chờ ba khỏe lại, chúng ta sẽ từ từ nói tiếp." Tiêu Kình Hà nâng Tiêu Viên Phong dậy.



"Không, nếu ba không nói sẽ không có cơ hội nói nữa." Tiêu Viễn Phong nắm thật chặt tay Tiêu Kình Hà lại nói tiếp: “Kình Hà, con phải cứu Nhung Nhung, phải nghĩ cách cứu hai mẹ con nó ra. Trần Việt hắn không phải là người tốt, hắn..."



"Ba, người làm tất cả những điều này thật sự là Trần Việt sao?" Khi nghe chính miệng Tiêu Viễn Phong nói ra tin tức này, Tiêu Kình Hà gần như sửng sốt.



"Kình Hà, cứu Nhung Nhung..." Tiêu Viễn Phong nói ra mấy chữ này thì cũng trút xuống hơi thở cuối cùng.



| Hai mắt ông ấy trợn trừng, miệng há hốc... Ông ấy có rất nhiều tâm nguyện chưa làm, có rất nhiều chuyện không cam lòng và không muốn.



Ông ấy gây ra tội lỗi, ông ấy bằng lòng chịu trừng phạt, nhưng ông ấy còn chưa nhận lại con gái của mình, chưa nghe được con gái gọi mình một tiếng ba.



Lần này, ông ấy đi thật, đi tới một nơi mãi mãi cũng không thể trở lại, cũng không còn nhìn thấy được các con của ông ấy nữa.



"Ba, đừng... Ba, xin ba đừng đi... Ba, đừng mà, xin ba đừng đi." Ba mới vừa trở lại, mới trở lại bên cạnh con không lâu, lại bị người ta tàn nhẫn sát hại.



Tiêu Kình Hà nắm chặt tay của ba mình trong lòng bàn tay, không ngừng gọi ba mình.