Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 510 : Không cam lòng

Ngày đăng: 00:27 30/04/20


Tối hôm nay, trước khi anh ta ra ngoài, tất cả vẫn còn rất tốt.



Ba còn bận rộn xuống bếp làm món thịt xào tương mà Giang Nhung thích ăn.



Lúc anh ta ra cửa, ba còn căn dặn anh ta: "Kình Hà, con nhất định phải nhớ kỹ ý kiến của Nhung Nhung sau khi ăn. Về sau ba sẽ cố gắng nấu ngon hơn."



| Những lời ba dặn anh ta vẫn còn vang vọng rõ trong đầu anh ta, nhưng khi anh ta về đến nhà thì không thấy ba.



Điều làm cho anh ta càng không ngờ được chính là ba lại tự nhiên...



"Ba, ba tỉnh lại đi, con xin ba tỉnh lại đi... Ba còn chưa có nhận lại Nhung Nhung, sao có thể ra đi như vậy được... Ba, ba cam tâm ra đi như vậy sao? Ba còn chưa nghe Giang Nhung gọi ba một tiếng ba, còn chưa ôm Nhung Nhung nhỏ đáng yêu, sao ba có thể ra đi như vậy được."



| "Ba, ba đã có chứng minh thư mới, có hộ chiếu, chúng ta có thể lập tức ra nước ngoài làm phẫu thuật." Tiêu Kình Hà rút giấy chứng minh thư của Tiêu Viễn Phong ra: “Ba, ba xem thử đi, ba mở mắt ra nhìn đi. Chỉ cần hoàn thành phẫu thuật là ba có thể gặp Nhung Nhung."



"Ba, ba tỉnh lại, tỉnh lại có được không?"



Tiêu Kình Hà lại gào lên ầm ĩ, nhưng vẫn không có cách nào làm cho người đã "ngủ say" tỉnh lại nữa.



Anh ta cảm nhận được rõ ràng, cơ thể ba ở trong lòng anh ta đã dần cứng lại, lạnh đi, dấu hiệu của sự sống đã biến mất.



Ban đầu, bọn họ tưởng ba đã sớm mất từ hơn hai mươi năm trước, anh ta cũng tiếp nhận sự thật này. Nhưng anh ta lại bất ngờ tìm được ba về, còn chưa để cho ba được sống cuộc sống tốt, ba lại ra đi như vậy.



| Hôm qua, anh ta còn thảo luận với ba xem bọn họ sẽ sống thế nào sau khi làm phẫu thuật.



Ba nói với anh ta, qua nhiều năm như vậy, ông ấy rất muốn về Kinh Đô đi cúng tế vài người quen cũ đã mất, muốn trở lại thăm quê.



Những điều này đều là kế hoạch của bọn họ trong một năm tiếp theo, nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào thực hiện.



Kình Hà, con phải cứu Nhung Nhung!



Trần Việt không phải là người tốt!




Giang Nhung ngủ không được, Trần Việt tất nhiên cũng ngủ không được.



Anh lại nói: "Vậy để anh bảo người đi xem thử anh ấy thế nào."



Giang Nhung không nói, Trần Việt cũng biết trong lòng cô chắc chắn vẫn đang lo lắng cho tình hình của Tiêu Kình Hà.



"Ừ, anh bảo người đi xem thử. Nếu không xác định được anh ấy còn yên ổn ở trong nhà, em sẽ không yên tâm." Trước đây, cô chưa từng nằm mơ kỳ lạ như thế, hôm nay nhắm mắt liền có giấc mơ này khiến cô thật sự không có cách nào bình tĩnh được.



Trần Việt lập tức gọi điện thoại cho Lục Diên, định bảo anh ta phải người tới chỗ ở của Tiêu Kình Hà xem thế nào, chỉ cần xác nhận Tiêu Kình Hà an toàn là được rồi.



Trần Việt còn chưa mở miệng, đã nghe Lục Diên ở đầu điện thoại bên kia nói: "Tổng Giám đốc Trần, ông cụ Tiêu chết rồi!"



"Cái gì?" Nghe được tin tức này, ngay cả Trần Việt từ trước đến nay thường không lộ rõ cảm xúc cũng phải hét lên.



Nhưng tâm trạng của anh phát ra rất nhanh mà che giấu còn nhanh hơn. Anh lập tức bình tĩnh nói: "Anh nói tỉ mỉ xem đã có chuyện gì xảy ra."



Trần Việt có bảo Lục Diện phái người ở xung quanh chỗ ở của Tiêu Kình Hà chú ý, để phòng có chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ, địa điểm theo dõi bọn họ cũng hơi xa.



Tối nay khi người của Lục Diên phát hiện Tiêu Kình Hà hành động khác thường thường, mấy người bọn họ đi theo, mới phát hiện ra Tiêu Viễn Phong đã bị người ta bắt cóc và diệt khẩu.



| Nghe Lục Diên nói tỉ mỉ tình hình xảy ra, vẻ mặt Trần Việt cũng trở nên khó coi.



Giang Nhung dè dặt hỏi: "Trần Việt, anh đừng dọa em, anh em không có việc gì chứ?"



"Tiêu Kình Hà không sao. Là công ty xảy ra chút việc gấp, cần anh lập tức đi xử lý thôi." Trần Việt nâng mặt Giang Nhung lên và hôn một cái, sau đó lập tức xoay người xuống giường: “Giang Nhung, em đừng suy nghĩ linh tinh, không có chuyện gì đâu."



"Thật sự không có chuyện gì à?" Giang Nhung không mấy tin tưởng, nhìn vẻ mặt Trần Việt thế nào cũng không giống với Tiêu Kình Hà không có việc gì.



"Anh đã từng lừa em bao giờ chưa?" Trần Việt xoa đầu cô: “Em mau nghỉ ngơi đi, anh đi làm việc một lúc."