Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 548 : Anh Liệt không nhân ra cô bé

Ngày đăng: 00:27 30/04/20


Anh Liệt vẫn là bộ dạng đẹp đẽ trong kí ức của tiểu Nhung Nhung, là người con trai duy nhất mà nó thấy đẹp trai như ba của cô bé.



Nhìn anh Liệt, tiểu Nhung Nhung cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn lấp lánh đáng yêu đến động lòng.



Đừng nói là những người quen thuộc với côn bé, ngay cả người đàn ông xa lạ đang ôm côn bé cũng nhịn không được đưa tay vuốt vuốt mặt tiểu Nhug Nhung, muốn thơm cô bé một cái.



Nhưng người đó vừa mới dơ tay ra, tiểu Nhung Nhung đã ngả đầu sang một bên né tránh: “Đại xấu xa, buông tôi ra.”



Cô bé mới không muốn bị người mình không thích động vào mình, hơn nữa người này còn là tên đại xấu xa, đem cô rời khỏ người của anh Liệt.



Nhưng Tiểu Nhung Nhung lúc nào cũng hướng về phía anh Liệt, những người khác như thế nào, cô bé không có tâm trạng tính toán.



| Nó nhìn anh Liệt đã lâu không gặp, trong lòng giống như một ngọt, trộm nghĩ, anh Liệt đem nó từ tay người xấu cướp qua nhanh chút, anh Liệt nhanh ôm lấy mình.



“Anh Liệt, Nhung Nhung muốn anh Liệt ôm ôm! Anh Liệt nhanh ôm lấy Nhung Nhung!” Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to tròn linh động đưa đôi bàn tay bé nhỏ giang về phía anh Liệt.



Chính lúc mà Nhung Nhung đầy mong đợi, ánh mắt của anh Liệt lại lạnh lẽo quét một lượt trên người cô bé, không hề dừng lại ở điểm nào, dường như anh Liệt không nhận ra cô bé vậy.



“Anh Liệt, Nhung Nhung muốn anh Liệt ôm ôm” Có lẽ anh Liệt của mình không nghe thấy, vậy mình cũng không ngại phiền phức nhấn mạnh một lần nữa.



| Lần này vẫn giống như lần trước...Không, còn không bằng lần trước, anh Liệt đến quay đầu nhìn cô bé một cái cũng không có, dường như anh thật sự không quen biết đứa nhỏ này.



“Anh Liệt, Nhung Nhung muốn được anh ôm a.” Nói đến lần thứ ba, tiểu Nhung Nhung mếu mếu môi, dường như muốn khóc rồi.




Ánh mắt mắt tuyệt vọng, mơ hồ, hoảng loạn,...



Anh Liệt đi đâu mất rồi?



Anh Liệt tại sao lại không ôm mình?



Anh Liệt có phải là không nhận ra mình nữa rồi?



“Nhung bảo bối!” Trần Tiểu Bích nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ trai quen thuộc, liền vội vã chạy qua tìm tiểu Nhung Nhung.



“Cô út, Nhung Nhung nhìn thấy anh Liệt, anh Liệt...” Nói đến đây, cô bé lao vào vòng tay của cô út, đau lòng bật khóc thành tiếng.



“Tiểu Nhung Nhung, nghe cô út nói được không?” Trần Tiểu Bích đỡ lấy vai Nhung Nhung, dịu dàng nói: “Cậu bé đó chỉ là giống với anh Liệt của con, cậu ta không phải anh Liệt của tiểu Nhung Nhung, anh Liệt của tiểu Nhung Nhung đang ở một nơi rất xa rất xa.”



Trần Tiểu Bích tuyệt nhiên không biết anh Liệt của tiểu Nhung Nhung không hề chết, mà còn cùng với Bùi Huyền Trí về nước A.



| Lần này nhìn thấy khách quý từ nước A, phản ứng đầu tiên của cô là cứ tưởng rằng nhìn thấy Liệt, sau đó cảm thấy là không thể nào, có khả năng chỉ là dáng dấp giống nhau mà thôi.



Thế giới rộng như vậy, điều gì kì lạ chả có, hai người không quan hệ gì với nhau giống nhau về ngoài hình, không có gì là quá kì lạ cả.



“Không, anh ấy là anh Liệt của