Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 549 : Anh Liệt không thể đồng hành cùng Nhung Nhung nữa
Ngày đăng: 00:27 30/04/20
Trần Tiểu Bích nói: “Nhung Nhung, nếu như người kia là anh Liệt của cháu, vậy tại sao cậu ấy không để ý tới cháu chứ?"
Những lời này, lập tứ làm tiểu Nhung Nhung nghẹn họng.
Đúng vậy, trong trí nhớ của cô bé, anh Liệt tuyệt đối sẽ không không để ý tới mình.
Anh Liệt thích nhất là ôm mình, thích để mình ngồi trên cổ anh ấy, dẫn mình cùng nhìn những phong cảnh ở nơi cao hơn, xa hơn.
Anh Liệt từng nói sẽ giúp mình đánh hết tất cả những kẻ xấu xa, anh ấy tuyệt đối sẽ không đứng nhìn mình bị kẻ xấu xa ôm đi mà lại không quản mình đâu.
"Cô út, anh ấy là anh Liệt của Nhung Nhung!" Tiểu Nhung Nhung đau lòng bẹp môi, những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ khoé mắt cô bé, một giọt tiếp một giọt thay nhau rơi xuống đất.
| "Nhung Nhung, nghe cô út một lần được không? Cậu bé đó thật sự không phải là..." Thấy tiểu Nhung Nhung bày ra dáng vẻ đáng thương, Trần Tiểu Bích vừa đau lòng vừa không biết làm sao, câu nói kế tiếp cô ấy cũng không nỡ lòng nói ra.
Bọn họ đều biết tiểu Nhung Nhung luyến tiếc anh Liệt của cô bé đến mức nào, đột nhiên thấy một cậu bé có dáng dấp giống anh Liệt đến vậy, nhưng đó vừa vặn không phải là anh Liệt của cô bé, tiểu Nhung Nhung chắn chắn sẽ không tiếp thu nổi.
"Cô út, Nhung Nhung phải đi tìm anh Liệt!" Tiểu Nhung Nhung vẫn kiên trì, cô bé tin rằng rằng cậu bé đó chính là anh Liệt của cô bé.
"Nhung Nhung... Cô út dẫn cháu đi rửa mặt trước, rồi chúng ta sẽ cùng đi tìm anh Liệt được không?" Trần Tiểu Bích định kéo dài thời gian, trước dụ dỗ cô nhóc này, hoặc là để cô bé ngủ một giấc, tỉnh dậy thì sẽ quên mất chuyện đi tìm anh Liệt.
Nhưng mà Trần Tiểu Bích đã quá khinh thường tiểu Nhung Nhung rồi, nhất là chuyện cô bé muốn tìm anh Liệt, cơ hồ đã trở thành một loại chấp niệm.
Không tìm được anh Liệt, tiểu Nhung Nhung tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
| Nhưng cuối cùng thì cô bé còn nhỏ tuổi quá, cô bé mới bốn tuổi, ngoại trừ dùng tiếng khóc để kháng nghị, cô bé không nghĩ ra cách tốt hơn để đi tìm anh Liệt.
Tiểu Nhung Nhung vẫn luôn khóc, khóc đến mức làm cho Trần Tiểu Bích không biết nên làm thế nào. Đang lúc định gọi cho mẹ của tiểu Nhung Nhung, tiểu Nhung Nhung khóc mệt rồi ngủ trong ngực Trần Tiểu Bích.
"Nhung Nhung..." Liệt đau lòng vỗ lưng cô bé.
Cậu ấy làm gì muốn rời khỏi cô bé, chỉ là so với chuyện này, cậu có trách nhiệm quan trọng hơn.
Thân phận như cậu ấy, từ lúc ra đời đã định sẵn có rất nhiều lần thân bất do kỷ, có rất nhiều chuyện đều không phải cậu ấy nói là được.
Mười mấy năm trước, cậu ấy chưa hề làm chủ một việc nào.
ở lại bên cạnh tiểu Nhung Nhung và bảo vệ tiểu Nhung Nhung, cùng cô bé trải qua một đoạn cuộc sống, chính là việc tuỳ hứng làm liều nhất trong đời cậu ấy.
"Nhung Nhung chỉ cần anh Liệt ở bên cạnh."
"Nhung Nhung còn nhớ quà sinh nhật mà anh Liệt tặng em không?"
| Liệt không nhắc tới cái này thì còn ổn, vừa nhắc tới tiểu Nhung Nhung lại đau lòng, anh | Liệt nói với cô bé, khi cô bé cần anh Liệt thì chỉ cần cầm dây chuyền và nói anh Liệt mau
xuất hiện, anh Liệt sẽ xuất hiện.
au
| Những ngày không có anh Liệt ở bên, tiểu Nhung Nhung đã vô số lần hướng về phía dây chuyền mà kêu, nhưng mà anh Liệt không hề xuất hiện.
Cô bé còn tưởng rằng dây chuyền hết điện, không phát được tín hiệu, anh Liệt không nhận được tín hiệu mà cô bé gửi tới, thế nên anh Liệt mới không xuất hiện.
iểu Nhung Nhung!” Nhung Nhung nói rất khẳng định, sao nó có thể không nhận ra anh Liệt cơ chứ.