Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 571 : Rốt cuộc em đang nghĩ gì

Ngày đăng: 00:28 30/04/20


Giang Nhung nghĩ tới việc sau này không thể làm những việc này cho hai cha con anh nữa, cô cảm thấy lòng mình như đang rỉ máu, nước mắt cũng không biết từ lúc nào đã rơi xuống từ khóe mắt.



Cô lau nước mắt, hít thở sâu, điều chỉnh cảm xúc của bản thân, nếu như nghĩ nhiều như vậy, không bằng từ từ tận hưởng toàn bộ thời gian được ở bên hai cha con anh.



“Giang Nhung, rốt cuộc em làm sao vậy?” Giọng nói của Trần Việt đột nhiên vọng tới từ sau lưng cô.



“Em không sao.” Lưng Giang Nhung cứng lại, cô không có dũng khí quay đầu nhìn anh.



Không phải anh đi đến phòng đọc rồi sao?



Sao lại quay lại phòng bếp rồi?



“Không sao?” Quả nhiên, Trần Việt sẽ không tin rằng Giang Nhung không sao.



“Em có thể có chuyện gì chứ?”



“Giang Nhung!” Trần Việt giữ lấy cô, giọng ấm áp: “Có phải em có chuyện không muốn cho anh biết không?”



“Trần Việt, rốt cuộc anh muốn nghe gì? Anh nói với em, em nói cho anh nghe.” Giang Nhung tức giận, lớn tiếng cãi lại.



“Em..” Nếu nói lại cô, hai người chắc sẽ cãi nhau mất.



Trần Việt không muốn cãi nhau với cô, liền quay đầu trở lại phòng đọc sách.



Anh ngồi trước bàn đọc sách, châm một điếu thuốc, nhả ra vài làn khói.



Anh vẫn luôn hút thuốc, nhưng rất ít khi hút trước mặt Tiểu Nhung Nhung và Giang Nhung, dù là làm gì thì điều đầu tiên anh quan tâm vẫn là hai người họ.



Nhưng hôm nay, anh thật sự rất tức giận.



Giận Giang Nhung đang giấu giếm gì đó, không chịu nói với anh.
Cô bé không mong muốn thấy mẹ không vui, hy vọng ba mẹ đều vui vẻ, như vậy cô bé mới vui vẻ.



“Mẹ đang bận rộn nấu cơm cho Nhung Nhung và ba ăn, mẹ đâu có không vui đầu, chúng ta ở đây đợi mẹ, đợi một lúc rồi ra ăn cơm” Chuyện của người lớn, Trần Việt không muốn trẻ con biết được.



“Ba ơi, nếu mẹ không có gì không vui thì Nhung Nhung muốn xem phim hoạt hình”



“Được rồi, ba mở phim hoạt hình cho Nhung Nhung xem, nhưng chỉ được xem một lúc thôi, xem nhiều sẽ không tốt cho mắt.”



“Nhung Nhung biết rồi ạ.”



Nhóc con này vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, rất nghe lời anh.



“Nhung Nhung nhà chúng ta là ngoan nhất.”



“Ba ơi, sau này em trai em gái sinh ra giống Nhung Nhung, hay là giống mẹ ạ?” Cô bé nhìn Miên Miên đang bò ra trên mặt đất.



Dù là mẹ sinh em trai em gái giống ai đi chăng nữa, thì cô bé cũng đều có thể chấp nhận.



“Mẹ sinh em trai em gái đương nhiên là giống Nhung Nhung rồi, các em sẽ đáng yêu như Nhung Nhung vậy, Nhung Nhung có thích không?”



“Nhung Nhung thích ạ. Nhung Nhung muốn có em gái giống như búp bê barbie vậy, thế thì Nhung Nhung sẽ có búp bê đáng yêu chơi cùng rồi.”



“Được, ba và mẹ sẽ cố gắng sinh cho Nhung Nhung thật nhiều em gái.”



“Ba ơi, Nhung Nhung sau này không muốn đến nhà trẻ nữa.” Nhà trẻ không có các bạn nhỏ cô bé thích, còn có bạn muốn bắt nạt cô bé, cô bé không thích đi nhà trẻ đó một chút nào.



“Ừ, nếu Nhung Nhung không thích thì không cần đến nữa.” Đưa Nhung Nhung đi nhà trẻ vốn là muốn cô bé có thể kết thêm nhiều bạn bè, có thể vui vẻ trưởng thành cùng những đứa trẻ khác.



Nhưng bây giờ Tiểu Nhung Nhung bị thương rồi, cô bé cũng không muốn đi, Trần Việt đương nhiên sẽ không ép buộc, trước đến giờ anh luôn là người đàn ông chiều con gái đến nỗi không còn chút nguyên tắc nào.