Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 572 : Đau xé tâm can

Ngày đăng: 00:28 30/04/20


“Ăn cơm thôi.” Giang Nhung đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai cha con đang nói chuyện rất vui vẻ, bèn hỏi: “Nhung Nhung đang nói gì với ba thế?”



“Mẹ ơi, sau này Nhung Nhung không cần đến nhà trẻ nữa rồi.” Tiểu Nhung Nhung mau chóng báo tin vui với mẹ, hy vọng mẹ chia sẻ niềm vui với bé.



“Vậy sao? Không cần đến nhà trẻ nữa sao?” Giang Nhung hơi ngẩng đầu nhìn Trần Việt, ánh mắt của anh vẫn đang đặt trên người Tiểu Nhung Nhung, không nhìn cô.



Anh như dồn hết tâm trí khiến cho Giang Nhung cảm thấy anh không phải đang nhìn Tiểu Nhung Nhung mà là cố ý không để ý đến cô.



“Ba đồng ý cho Nhung Nhung không cần đi nhà trẻ nữa rồi.” Tiểu Nhung Nhung vô cùng hưng phấn, ôm lấy ba mình hôn, sau đó tụt xuống khỏi người ba, nhào vào trong lòng mẹ.



| Giang Nhung cẩn thận ôm lấy Tiểu Nhung Nhung, cố ý tránh vết thương trên người cô bé, cô nói: “Nhung Nhung không muốn đi thì không đi nữa.”



Dù sao Nhung bảo bối nhà họ thông minh như vậy, những thứ trẻ con chơi với cô bé đều biết, những thứ trẻ con không biết cô bé cũng biết, đi đến nhà trẻ hay không cũng chẳng sao, cô bé thấy vui mới là quan trọng nhất.



Trên bàn ăn, Giang Nhung chuẩn bị cho Tiểu Nhung Nhung ba trái dâu tây, đây là hoa quả khai vị mỗi bữa ăn của Tiểu Nhung Nhung.



Tiểu Nhung Nhung giống như bình thường, cầm dâu tây bỏ vào miệng, cắn một miếng,



Trần Việt lấy giấy ăn đưa cho cô bé lau miệng: “Nhung bảo bối, ăn từ từ thôi, không ai tranh với con đâu.”



| Giang Nhung múc một bát canh, đưa đến chỗ Trần Việt, anh không nói gì với cô, cô cũng không nói gì.



Cô ngồi đối diện với Tiểu Nhung Nhung, nhìn hai cha con, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, dù cho chỉ là nhìn hai người thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.



Tiểu Nhung Nhung chỉ vào trứng bác cà chua nói: “Nhung Nhung muốn ăn cà chua mà mẹ nấu.”



Cũng không biết có phải Tiểu Nhung Nhung rất thích ăn rau củ quả có màu đỏ không.



Cô bé thích dâu tây, cũng thích cả cà chua, vừa ăn dâu tây xong, cô bé đã thấy ngay trứng bác cà chua trong bát rồi.



Trần Việt lập tức gắp cà chua cho Tiểu Nhung Nhung, nói: “Ăn đi.”




“Trần Việt!!”



Giang Nhung gọi tên anh, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.



Cô muốn lao ra chỗ anh, nhưng chân giống như bị thứ gì đó ngăn lại, cô căn bản không cách nào động đậy được.



Cô trơ mắt nhìn máu tươi chảy ra từ cơ thể của Trần Việt, chảy thành một biển máu.



“Trần Việt, đừng như vậy mà anh không được rời xa em...đừng mà..”.chương mới ở utruyen.com. Giang Nhung khua tay, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau xé tâm can.



Trần Việt đưa tay ôm Giang Nhung vào lòng, ôm rất chặt: “Giang Nhung, anh ở đây, đừng sợ! Đừng sợ! Chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi.”



Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Trần Việt kéo Giang Nhung khỏi cơn ác mộng.



Cô mở mắt, một lúc sau mới chính thức bừng tỉnh, mới nhìn rõ gương mặt của Trần Việt.



“Trần Việt?” Cô đưa tay lên xoa gương mặt anh, vuốt ve từng đường nét trên gương mặt anh: “Thật sự là anh sao?”



Thật sự là anh sao?



Anh vẫn ổn sao?



“Là anh.” Trần Việt giữ lấy tay cô hôn một cái: “Em nhìn kĩ xem, mắt mũi đều ở đây, không phải anh thì sẽ là ai?”



Giang Nhung nhìn chằm chằm Trần Việt, nhìn anh một lúc lâu, cô mới xác định đây chính là Trần Việt, Trần Việt của cô vẫn rất ổn ở trước mặt cô.



Tai nạn lúc này chỉ là một giấc mơ mà thôi, anh vẫn sống tốt, vẫn nằm yên bình bên cạnh CÔ.



Giang Nhung đưa tay ôm lấy tấm lưng gầy tinh xảo của Trần Việt, vùi đầu vào trong lòng anh nỉ non: “Trần Việt, anh vẫn ở bên cạnh em, thật tốt!”