Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 600 : Nghỉ phép vài ngày

Ngày đăng: 22:25 13/05/20


Ngẫm lại thì đúng là xa xỉ.



Chắc có lẽ chỉ có tổng giám đốc Trần của bọn họ mới có thể lãng phí nhân tài như vậy.



Trình Chí Dũng đường đường là nghiên cứu sinh tiến sĩ của trường đại học danh tiếng, bản lĩnh đầy mình, nhưng hiện tại lại chỉ phụ trách công việc giúp hai cha con anh video call nói chuyện phím.



Nhưng Trình Chí Dũng cũng thản nhiên chấp nhận rồi, dù sao vợ của anh ta cũng sắp sinh, bảo anh ta ở nhà chăm sóc vợ, tiền lương không thiếu một đồng, là chuyện mà rất nhiều người chỉ có thể nhìn mà không thể cầu.



Ví dụ như anh ta chẳng hạn, anh ta chỉ muốn ung dung một chút, mỗi ngày có thể không cần bận rộn, không cần làm việc bên cạnh ngài tổng giám đốc mà run như cầy sấy, còn có thể lấy được tiền lương như hiện tại, vậy là anh ta thỏa mãn rồi.



"Còn có việc gì sao?"



Đường Nghị đang ảo tưởng về tương lai tốt đẹp thì bị giọng nói lạnh lùng của ngài tổng giám đốc kéo về lại thực tại, anh ta vội vã rời đi.



Đường Nghị vừa đi, Trần Việt liền châm một điếu thuốc lá, châm trên tay rồi rít một hơi, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.



Tiểu Nhung Nhung của anh nhất định khóc rồi.



Vừa rồi nước mắt của con bẽ đã sắp trào ra nhưng con bé cố énn lại, tuy nhiên khi anh tắt video call, con bé nhất định sẽ đau lòng mà khóc.



Nghĩ đến dáng vẻ đau lòng, khổ sở của Tiểu Nhung Nhung, Trần Việt cũng nhấp nha nhấp nhỏm, anh đứng dậy cầm áo vest treo bên cạnh rồi đi.



Bây giờ đã qua giờ tan tầm bình thường lâu rồi, nhưng trợ lý và đám thư ký yêu quý của anh vẫn đang làm việc rất trật tự tại khu vực làm việc bên ngoài phòng làm việc của anh.



"Tổng giám đốc Trần!" Đường Nghị vội chạy đến, bất cứ lúc nào cũng đều sẵn sàng chờ ông chủ của mình ban bố lệnh mới.



"Tôi nghỉ phép vài ngày, nhưng đừng để lộ ra ngoài." Trần Việt chỉ để lại một câu nói đơn giản đến không đơn giản hơn được nữa rồi đi.



Đường Nghị chỉ muốn hét lên, xem ra anh ta lại có vài ngày yên tĩnh rồi.



Anh ta trở lại văn phòng, lập tức truyền xuống dưới những chuyện mà ngài tổng giám đốc đã giao phó, chuyện gì nên làm thì làm cho tốt.
"Thu Ngân, cậu đừng nói nữa, mình hiểu hết mà." Giang Nhung cười ngắt lời Lương Thu Ngân rồi nói tiếp: “Về sau cậu đừng giúp mình chuẩn bị bữa sáng nữa, mình cũng không phải là người tàn phế, không cần chuyện gì cũng để cậu quan tâm. Cậu xem cái bụng của cậu to quá rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, cậu mới là người nên để cho tụi mình bảo vệ.”



Lương Thu Ngân: "Mình không sao..."



Giang Nhung ngắt lời cô: "Thu Ngân, mình cũng không sao. Xin cậu hãy tin mình, mình thật sự có thể mà."



Lúc trước bị người thân phản bội nên cô bị ám ảnh, nhưng hiện giờ còn có chuyện gì có thể ngăn cản cô được chứ?



Không có.



Cô tin chắc rằng cô có thể.



Cô có thể làm việc thật tốt, có thể chăm sóc con cái thật tốt, chuyện gì cô cũng có thể... Cô không cần chuyện gì cũng phải để người khác thay cô chuẩn bị.



"Nhung, mình..."



"Thu Ngân, chẳng lẽ ngay cả cậu cũng không tin mình sao?"



Nghe Giang Nhung nói như vậy, Lương Thu Ngân bỗng nhiên hiểu ra.



Cô rốt cục cũng hiểu được vì sao Giang Nhung lại đề nghị ly hôn, vì sao không cho cô chăm sóc cô ấy quá nhiều.



Chính là bởi vì cô là Giang Nhung!



Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì của Giang Nhung cũng đều do cô tự làm, không ai giúp, cô đã quen với việc tự mình chăm sóc chính mình, tất cả mọi chuyện đều là tự mình gánh vác.



Về sau, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cô từng mất đi trí nhớ, suốt một thời gian rất dài, ngay cả cô cũng không biết mình là ai.



Rồi có một ngày, khi cô nhớ ra tất cả thì có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.