Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 601 : Thiết kế cá nhân
Ngày đăng: 22:25 13/05/20
Khi Giang Nhung lấy lại ký ức trước kia mới phát hiện người thân nhất bên cạnh cô, hóa ra chính là kẻ thù giết mẹ của cô.
Không những như thế, cô còn biết được thì ra trong ba năm cô mất đi ký ức, người đó còn luôn cho cô uống thuốc phiện.
Đó là người thân duy nhất, người có thể tin tưởng duy nhất trong ba năm cô mất đi ký ức, cô luôn hiếu thảo ông ta như ba ruột của mình, nhưng cuối cùng lại phát hiện mọi thứ đều là giả tạo.
Vẫn may rằng, Trần Việt không từ bỏ cô, Trần Việt luôn tìm cô, là Trần Việt đã cho cô cảm giác an toàn, khiến cô cảm thấy mình vẫn có thể sống như rất nhiều người bình thường khác.
Nhưng dần dần, Giang Nhung nhận ra rằng cô không giống với người bình thường.
Trần Việt nuông chiều cô, chăm sóc cho cô, mọi thứ đều giúp cô sắp xếp ổn thỏa, chăm sóc cô như chăm sóc một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Anh thường nói với cô rằng... Giang Nhung, anh là chồng của em, là người mà em có thể dựa vào cả đời.
Cô muốn làm chuyện gì, chỉ vừa mới có ý tưởng thôi, Trần Việt đã làm hết giúp cô rồi.
Dần dần cô nhận ra rằng chuyện tự cô làm ngày càng ít, chuyện Trần Việt làm cho cô lại ngày càng nhiều, một khi rời khỏi Trần Việt cô cứ như một phế nhân vậy.
Cô đã trở thành gánh nặng của anh, mỗi một vấn đề đều đang gây trở ngại cho Trần Việt.
Sự nhận biết này khiến cô lo lắng, khiến cô sợ hãi.
Từ trước đến nay, cô muốn ở bên cạnh Trần Việt với thân phận là vợ anh để cùng nhau sánh vai với anh, trở thành một người hoàn hảo như anh mà không phải trở thành gánh nặng của anh.
Ba bị hại, Tiêu Kình Hà bị bắt, vào lúc cô cảm thấy mình là một tai họa, những người xung quanh cô đều bị tổn thương ở những mức độ khác nhau bởi cô, người của Diệp Diệc Thâm bỗng dưng gửi cho cô một đoạn video.
Diệp Diệc Thâm uy hiếp cô rời khỏi Trần Việt, nếu không anh ta sẽ tung những tin đó ra ngoài khiến Trần Việt thân bại danh liệt.
Những nhà thiết kế hành nghề trong trang web này chắc chắn sẽ không quá nổi tiếng, mọi người đều có một trái tim yêu thích thiết kế và sự cố chấp đối với thiết kế.
Họ không nổi tiếng lắm, thu phí cũng sẽ không quá đắt, như vậy nhiều người làm công ăn lương bình thưòng muốn có một chiếc lễ phục phù hợp với nhu cầu của họ cũng có thể tìm người thiết kế giúp họ.
Cứ như thế, nhà thiết kế và khách đều có đầy đủ, còn lo lắng không kiếm được tiền sao?
Giang Nhung cảm thấy cô hoàn toàn có thể thử sức.
Có được ý tưởng này, Giang Nhung lập tức mở máy tính ra tìm sơ yếu lý lịch cô viết trước kia và đính kèm hai bản thảo thiết kế vẽ tay, sau đó gửi sơ yếu lý lịch vào email phụ trách tuyển dụng nhà thiết kế của trang web.
Sau khi gửi đi, Giang Nhung bắt đầu chuẩn bị, nếu lý lịch được thông qua vậy ngày mai chắc chắn phải đi phỏng vấn, cô phải chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn trước.
Tin gửi đi không bao lâu, Giang Nhung đã nhận được phản hồi bên đó, người phụ trách hẹn cô gặp mặt tại công ty vào lúc mười giờ sáng mai.
Chỉ cần vượt qua phỏng vấn thì Giang Nhung cũng sẽ hành nghề tại trang web này với thân phận là nhà thiết kế, nếu có người thích phong cách thiết kế của cô và giá cả cũng có thể chấp nhận thì cô sẽ có thể nhận được đơn hàng sớm thôi.
Chỉ cần đơn hàng đầu tiên được hoàn thành một cách hoàn hảo, khách hàng hài lòng vậy sau này cô sẽ không lo không có người tìm cô thiết kế nữa.
Bất kể thế nào, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới, Giang Nhung phải cố gắng hết sức mới được.
Vào lúc Giang Nhung đang vui vẻ chuẩn bị, tiểu Nhung Nhung chợt thức dậy, tự mình bò dậy dụi hai con mắt vừa đỏ vừa sưng kia: “Mẹ ơi.”
“Nhung Nhung dậy rồi à.” Giang Nhung quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của cô nhóc thực sự vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Mẹ ơi, Nhung Nhung có khóc sao?” Tiểu Nhung Nhung nhớ thấp thoáng bé đã từng khóc mà còn khóc rất dữ dội, nhưng bé không muốn thừa nhận bé từng khóc bởi vì quá mất mặt.