Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 604 : Ba tới

Ngày đăng: 22:26 13/05/20


Thực ra, trong đầu Giang Nhung vừa lóe lên ý nghĩ cô chưa nói cho tài xế biết cô họ Giang, thế nhưng tài xế lại gọi cô là "Tiểu thư Giang".



Thế nhưng cái suy nghĩ trong đầu kia xuất hiện rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh, gần đây Giang Nhung lại suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên không có thể ý thức được.



Ra ngoài xin việc còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy, có lẽ giống như mọi người thường hay nói "Già néo đứt dây".



Khi một người lúc nào cũng gặp phải xui xẻo, cũng không thể xui hơn nữa, thì vận may sẽ tốt hơn.



"Mẹ!" Giọng trong trẻo mềm mại của Tiểu Nhung Nhung truyền đến, hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của Giang Nhung.



"Nhung Nhung, ăn trưa chưa?" Giang Nhung đón lấy Tiểu Nhung Nhung vừa chạy như bay đến, xoa xoa đầu con bé, hỏi.



"Nhung Nhung ăn no rồi." Tiểu Nhung Nhung sờ sờ bụng, dáng vẻ kiểu mẹ mau nhìn đi, con thực sự đã ăn rất ngon rồi.



"Ừ, ngoan lắm." Giang Nhung rất hài lòng.



"Con gái cậu, trước đây tớ nhớ rất kén ăn, sao bây giờ lại không kén ăn nữa rồi? Tớ múc cơm cho con bé, con bé rất ngoan liền tự ăn, không khiến người khác phải lo lắng." Lương Thu Ngân đang mang thai đi theo sau Giang Nhung.



"Bởi vì Nhung Nhung phải ăn nhiều cơm mới có thể mau lớn, lớn lên mới có thể đi tìm anh Liệt." Giang Nhung chưa kịp trả lời, Tiểu Nhung Nhung tiểu quỷ này đã trả lời trước rồi.



"Bé Nhung Nhung, nghe cháu nói như vậy, cháu biết dì Thu Ngân đau lòng bao nhiêu không?" Ngẫm thấy con dâu trong lòng mình, trong tim lại đi nhớ người khác, Lương Thu Ngân rất đau lòng.



"Được rồi được rồi, bên ngoài lạnh như thế, chúng ta vào nhà trước rồi nói." Giang Nhung bất đắc dĩ lắc đầu, bé Nhung Nhung nhà cô từ sáng đến tối tương tư hai người.



Một là ba con bé, người kia chính là anh Liệt của con bé.



Nếu một ngày, biết anh Liệt đầy mong đợi của con bé đã sớm biến mất, con bé có buồn không?



Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Giang Nhung lại lo lắng cho Tiểu Nhung Nhung, sợ con gái bảo bối của cô bị thương tổn.




"Nhung Nhung!" Trần Việt cười ôm lấy Tiểu Nhung Nhung, lại hôn lên hai má ửng hồng của con bé: "Nhung Nhung, không nhận ra ba sao?"



"Nhung Nhung tất nhiên là nhận ra ba rồi!" Xác nhận đúng là người ba mình vẫn mong nhớ, Tiểu Nhung Nhung vươn cái tay nhỏ bé ôm lấy cổ Trần Việt, trước in lên mặt ba mấy dấu nước miếng.



Lúc hôn ba, lại nhớ đến bản thân mấy ngày chưa gặp ba, Tiểu Nhung Nhung chu cái miệng nhỏ nhắn, đau lòng nhìn ba như muốn khóc, không bao giờ để ba lại bỏ cô nữa.



"Nhung Nhung lại định khóc cho ba xem sao?" Trần Việt khẽ cười, chỉ có trước mặt hai mẹ con bọn cô mới trên mặt mới nở nụ cười: "Nhung Nhung muốn biểu diễn thì biểu diễn đi, ba chờ xem."



"Ba bắt nạt Nhung Nhung! Ba không ngoan!"



Ba sao có thể như vậy chứ, cô bé đau lòng đến mức sắp khóc, ba lại bảo cô bé khóc cho ba xem.



Cô bé thực sự không muốn để ý tới ba nữa!



Làm sao bây giờ?



Trong lòng nghĩ ba bắt nạt cô, cô không nên để ý tới ba nữa, nhưng hai cái tay nhỏ bé của cô lại ôm chặt lấy cổ ba, ôm thật chặt, sợ ba sẽ lại bỏ cô đi.



"Ngài Trần... Nếu không... Anh dẫn Tiểu Nhung Nhung vào trước đi, bên ngoài rất lạnh."



Mặc dù biết Trần Việt đã nhiều năm, cũng không hiểu sao, Lương Thu Ngân nhanh mồm nhanh miệng này trước mặt Trần Việt vẫn nói lắp.



Có người, trời sinh khí thế mạnh mẽ, cho dù anh không làm gì, chỉ cần vừa đứng ở đó, đã khiến người ta không tự chủ được phục tùng anh.



Người như Trần Việt chính là ví dụ điển hình.



Trước mặt Lương Thu Ngân bọn họ, từ trước đến nay Trần Việt chưa từng thể hiện là BOSS lớn, nhưng vì tính cách khiến cho, người khác không có cách nào thân thiết.