Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 607 : Sự việc làm càng ầm lên càng tốt

Ngày đăng: 22:26 13/05/20


Nhưng, trái tim của Giang Nhung vừa mới quay về vị trí cũ, bất ngờ lại vang lên lần nữa.



Lần này ấn chuông cửa không phải là người của Trần Việt, nói không chừng lần sau là người của Trần Việt rồi, chỉ cần anh muốn, anh làm thế nào cũng sẽ đón tiểu Nhung Nhung đi.



Giang Nhung thực sự muốn Trần Việt để tNhung Nhung lại cho cô, nhưng cô lại không thể ích kỉ như vậy, tiểu Nhung Nhung theo cô, Trần Việt thì làm thế nào?



“Cô Giang, làm phiền cô nhận hàng!” Nhân viên chuyển phát nhắc nhở.



“À, được!” Giang Nhung không có để ý nhãn hàng DD tặng là quà gì, cầm bút liền kí lên hóa đơn vận chuyển.



Mặc dù trong lòng cô nghĩ tiểu Nhung Nhung là Trần Việt nuôi lớn Trần Việt muốn lấy lại quyền nuôi dưỡng tiểu Nhung Nhung cũng là điều đương nhiên, nhưng cô vẫn không nỡ.



Cô đã bỏ qua thời thời gian trưởng thành ba năm của tiểu Nhung Nhung, cô hy vọng biết bao mỗi ngày sau này đều có thể ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung a.



Nhân viên chuyển phát rời đi rất lâu, Giang Nhung vẫn cầm tay tiểu Nhung Nhung đứng trên mặt tuyết, ánh mắt cô vô hồn nhìn về một chỗ nào đó.



“Nhung Nhung lớn, cậu đứng ở tuyết ngây ngốc cái gì vậy?” Lương Thu Ngân huơ tay trước mắt Giang Nhung, không có phản ứng, cô lại động tay kéo kéo Giang Nhung: “Giang Nhung, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”



Giang Nhung bừng tỉnh, hít hít mũi: “Nghĩ cái gì chứ? Có thể nghĩ cái gì chứ? Chính là muốn biết tại sao hôm qua tiểu Nhung Nhung lại vui như vậy.”



Tiểu Nhung Nhung gặp Trần Việt ở chỗ Lương Thu Ngân, Lương Thu Ngân nhất định cũng nhìn thấy Trần Việt, nếu như Trần Việt muốn đón tiểu Nhung Nhung đi, Lương Thu Ngân có lẽ cũng nghe được phong phanh gì đó đi.



“Hôm qua tại sao lại vui như vậy?” Lương Thu Ngân gãi đầu: “Hai người bọn tớ ở nhà xem phim hoạt hình, xem đều là sách tiếng anh, một bên xem phim, còn có thể học phát âm. Cậu vẫn đừng nên nói nữa, khẩu âm tiếng anh của cô nhóc này còn chuẩn hơn tớ nhiều, vừa nghe là biết tiếng anh bản địa. Mà tớ ở bên này nửa năm rồi, nói tiếng anh vẫn còn mang nặng khẩu âm người Bắc Kinh.



Lương Thu Ngân mở miệng liền nói rất nhiều, hơn nữa còn không thoải mái gãi đầu, Giang Nhung quen cô nhiều năm như vậy, đều rất rõ cô chỉ cần nói dối, sẽ có thói quen gãi đầu và nói nhiều. Mặc dù không có được đáp án chính xác từ miệng tiểu Nhung Nhung và Lương Thu Ngân, nhưng Giang Nhung cũng đủ khẳng định một trăm phần trăm, bọn họ đều gặp qua Trần Việt, hơn nữa còn có chuyện giấu cô.



Cô cũng đoán được, nhưng không có ý định vạch trần Lương Thu Ngân và tiểu Nhung Nhung.
Bởi vì cô nhóc mặc quá dày, quả thực đi lại không thuận tiện, sau khi ngã xuống đất, nhóc nỗ lực rất lâu, cũng không đứng dậy được.



Cuối cùng Giang Nhung cũng nhìn thấy cô nhóc, cô bế tiểu Nhung Nhung dậy, cười nói: “Nhung Nhung muốn biến thành quả cầu tuyết chọc mẹ vui sao?”



Tiểu Nhung Nhung chớp đôi mắt to nhìn mẹ, mẹ vừa nói nhóc là cái gì cơ?



Cầu tuyết là hình tròn!



Nhóc mới không muốn biến thành cầu tuyết, nhóc muốn biến thành thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu, là kiểu thật xinh đẹp thật đáng yêu.



Giang Nhung cười cười: “Mẹ nói Nhung Nhung nhà chúng ta xinh đẹp nhất, cho dù có giống như quả cầu tuyết lăn trên đất, nhưng vẫn rất đáng yêu.”



“Mẹ, Nhung Nhung là bảo bối mẹ sinh ra, thế nên đáng yêu.” Tiểu Nhung Nhung đem lời ba dạy cô nhóc nói cho mẹ nghe.



Ba nói lúc nhóc nói câu này, mẹ nhất định sẽ rất vui, quả nhiên mẹ cười rất vui, còn hôn lên mặt nhóc.



Nghe được câu nói của cô nhóc này, Giang Nhung cảm thấy trái tim của mình sắp tan chảy rồi.



Nhìn tiểu Nhung Nhung hiểu chuyện đáng yêu như vậy, Giang Nhung bất giác nghĩ đến ba của tiểu Nhung Nhung, có sự giáo dục tốt của anh, mới có tiểu Nhung Nhung đáng yêu như vậy.



Nhất cử nhất động của bọn họ, đều rơi vào trong mắt Trần Việt, nhìn nụ cười của hai mẹ con bọn họ, khóe môi Trần Việt bất giác giương lên, anh cũng cười theo.



Nhưng, nụ cười dịu dàng của Trần Việt bởi vì hành động tiếp theo của Giang Nhung phút chốc biến mất, lát sau xuất hiện trong mắt anh là sự lo lắng sâu sắc.



Anh dường như không do dự xoay người chạy xuống lầu.