Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 608 : Dựa vào cái gì Để ở cạnh trần việt
Ngày đăng: 22:26 13/05/20
Giang Nhung kéo tiểu Nhung Nhung đứng dậy. Nào ngờ trước mắt bỗng tối sầm lại, đầu váng mắt hoa một hồi, chân cô vừa bước ra đã trượt té, trọng tâm không ổn định mà nhào về phía trước
“A…”Theo bản năng, Giang Nhung sợ tới mức hét lên một tiếng.
“Mẹ ơi!” Tiểu Nhung Nhung cũng không quan tâm mình có thể kéo nổi mẹ hay không, chỉ xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ mẹ, kéo chặt góc áo mẹ lại.
Cũng may tiểu Nhung Nhung kịp kéo Giang Nhung lại, cho Giang Nhung một điểm tựa, cô mới có thể ổn định vững vàng thân thể mình.
Cơ thể đã ổn định lại, nhưng hồn phách Giang Nhung lại bị dọa mất.
Cô sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, hơn nửa ngày trái tim vẫn còn “thình thịch” nhảy vọt ra ngoài, chưa trở về trong lồng ngực.
Vừa nãy nếu cô té trên đất… Giang Nhung không dám nghĩ đến hậu quả, lòng còn sợ hãi mà vuốt bụng, cũng may là không sao!
“Cục cưng, không có chuyện gì, đừng sợ đừng sợ!” Giang Nhung vuốt bụng, an ủi cục cưng chắc là cũng bị kinh sợ như cô.
“Mẹ, Nhung Nhung không sợ!” Tiểu Nhung Nhung nghĩ rằng mẹ đang nói chuyện với mình, bởi vì ở đây chỉ có một cục cưng là cô bé thôi.
“Ừ, cả hai cục cưng của mẹ đều không cần sợ hãi.” Giang Nhung xoa đầu tiểu Nhung Nhung, hôn lên trán cô bé, kéo tiểu Nhung Nhung đi vào phòng.
Đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tuyết đọng đang dần tan trên sàn nhà, có nước từ khối băng và tuyết tan ra, rất dễ bị trượt chân.
Xem ra sau này cô càng phải cẩn thận hơn rồi. Bất kể là tiểu Nhung Nhung hay là đứa nhỏ trong bụng, tất cả đều quan trọng đối với cô. Cô không chỉ không thể để cho tiểu Nhung Nhung có chuyện, mà đứa bé trong bụng cũng không được phép xảy ra chuyện gì.
Trần Việt vừa lao ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Giang Nhung vẫn yên ổn mà đứng đó, trái tim đang treo lơ lửng mới bình ổn lại.
Mà nhìn lại Trần Việt, cho dù là lúc nào, dáng vẻ của anh vẫn sạch sẽ tươm tất, giơ tay nhấc chân vừa cao quý vừa tao nhã, vĩnh viễn là nhân vật lớn đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp làm người ta phải ngước nhìn.
Dáng vẻ Giang Nhung như vậy, cô làm sao có tư cách ở cạnh Trần Việt? Cô dựa vào cái gì để anh phải mãi mãi nhớ cô?
Giang Nhung mím môi, hung hăng cắn mình một cái: “Giang Nhung, mày bây giờ ngoại trừ cố gắng khiến mình trở nên ưu tú hơn, mày không còn con đường khác để đi nữa.”
Sau khi so sánh như vậy, Giang Nhung ngoan ngoãn nhặt bút vẽ lên, ngồi lại vào bàn bắt đầu thiết kế bản thảo. Lúc này cô vẽ đến mức chăm chú, hoàn toàn bước vào trạng thái làm việc.
…
“Baa à, Nhung Nhung đến rồi!” Tiểu Nhung Nhung đẩy cửa ra, chạy thật nhanh về phía Trần Việt, nhào vào ngực ba mình, sung sướng mà lăn một vòng.
“Thì ra là Nhung Nhung đến, ba còn tưởng là thiên sứ nhỏ từ đâu bay đến chứ.” Trần Việt kéo tiểu Nhung Nhung, khẽ nhéo khuôn mặt hồng hào của bé.
“Ba ơi, Nhung Nhung không có nói với mẹ!” Đến gặp ba, Nhung Nhung đương nhiên sẽ tranh công, để ba biết cô bé đã làm theo lời ba nói.
“Ừ, Nhung Nhung làm rất giỏi!” Trần Việt ôm tiểu Nhung Nhung bước lên lầu: “Để khen ngợi Nhung Nhung đã làm tốt, hôm nay ba sẽ thưởng cho Nhung Nhung.”
“Có thưởng ạ?” Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, vô cùng chờ mong mà nhìn ba, nhìn xem ba sẽ thưởng cho mình cái gì.
“Thưởng Nhung Nhung hôm nay có thể ở với ba thêm nửa tiếng.” Nói là thưởng tiểu Nhung Nhung, còn không bằng nói là Trần Việt tự thưởng cho mình.
Rõ ràng là muốn ở cùng hai mẹ con họ, nhưng Trần Việt lại không thể cùng ôm hai mẹ con họ vào lòng, cho nên đành phải chăm sóc cho con gái của họ nhiều hơn.
Một tuần kế tiếp, cuộc sống của bọn họ đều trôi qua như vậy.