Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 631 : Để ý đến cô là phúc phần của cô

Ngày đăng: 22:26 13/05/20


Trần Việt là đầu não của Thịnh Thiên, chỉ cần anh biến mất thì không còn ai, chí ít là trước mắt sẽ không có ai có khả năng ổn định được thế cục của Thịnh Thắng.



Mục đích thật sự của Diệp Diệc Thâm khi bắt cóc Giang Nhung và Tiểu Nhung Nhung chính là để uy hiếp Trần Việt.



Nếu anh ta đoán không sai thì Trần Việt tuyệt đối sẽ không từ chối yêu cầu của gã.



Trong quá trình âm thầm quan sát nhiều năm, gã đã sớm nhìn thấu được hai mẹ con họ quan trọng như thế nào với Trần Việt.



Giang Nhung và đứa bé đó tuyệt đối là những người mà Trần Việt tình nguyện dùng tính mạng để bảo vệ, cho nên lần này gã đã nắm được số phận của Trần Việt thì sẽ không chừa lại cho Trần Việt một con đường sống.



"Muốn mạng của tao?" Trần Việt cười lạnh một tiếng, giọng điệu sắc bén: “Được! Chỉ cần mày có bản lĩnh thì mạng của tao mày cứ lấy."



Đúng như Diệp Diệc Thâm nghĩ, Trần Việt thậm chí không cần cân nhắc đã ngay lập tức đáp ứng yêu cầu mà Diệp Diệc Thâm đưa ra.



"Trần Việt, đúng là mày đồng ý thật!" Mặc dù đã sớm đoán được Trần Việt sẽ đồng ý, nhưng khi thật sự nghe Trần Việt đồng ý, Diệp Diệc Thâm vẫn vô cùng kinh ngạc.



Khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, rốt cuộc phải yêu đến nhường nào mới không chút do dự mà lấy tính mạng của mình để đổi lấy môt đời bình an của cô ấy?



Về vấn đề này thì hiện tại gã vẫn chưa nhận thức được, bởi vì đối với gã mà nói, vẫn chưa có ai có thể khiến gã làm như Trần Việt làm với Giang Nhung.



"Trần Việt, đừng! Đừng đồng ý anh ta!" Nghe Diệp Diệc Thâm nói Trần Việt đã đồng ý, trong nháy mắt sự hoảng sợ đã lan từ trái tim ra khắp toàn thân của Giang Nhung.



Bởi vì cô biết, Trần Việt sẽ không từ chối điều kiện mà Diệp Diệc Thâm đã đưa ra.



Cô căn bản là không dám nghĩ đến chuyện mất đi Trần Việt thì sẽ như thế nào... Nếu nhất định phải chọn giữa việc triệt để đánh mất Trần Việt và đánh mất tính mạng của mình mà nói thì cô sẽ không một chút do dự chọn cái thứ hai.




Gã ta không có cách nào bố trí người của mình vào những vị trí nòng cốt bên cạnh Trần Việt, nhưng những vị trí không quá bắt mắt thì vẫn có thể.



Ví dụ như lần này khẳng định là không dễ dàng gì để gã thuận lợi lẻn vào khu biệt thự mà Trần Việt đang ở.



Gã ta phải tốn mất hai ngày trời mới có thể hoán đổi thân phận với cấp dưới của cấp dưới của Trần Việt.



Chuyện bắt cóc con tin diễn ra thuận lợi như vậy đã nằm trong tính toán của gã từ trước rồi.



Diệp Diệc Thâm đang vui mừng khôn kể xiết thì thấy Giang Nhung ngồi dưới đất.



Không thể không thừa nhận. Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, cho dù chật vật như thế nào đi nữa thì gương mặt vẫn đẹp rạng người như mặt trăng khiến người ta phải rung động, khiến người ta phải thèm muốn.



Càng nhìn, Diệp Diệc Thâm càng cảm thấy rạo rực khắp người, con quái thú của dục vọng trong lòng đang gào thét muốn xông ra ngoài.



Gã nuốt nước bọt, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Giang Nhung, nhẹ nhàng mở miệng: "Giang Nhung..."



Gã ta giơ tay sờ mặt Giang Nhung, nhưng chưa kịp chạm vào mặt cô thì đã bị cô tát một cái: "Đừng động vào tôi!"



Dục vọng vừa mới trỗi dậy của Diệp Diệc Thâm liền bị hắt cho một chậu nước lạnh tắt ngóm, gã ta thẹn quá hóa giận nên túm tóc của Giang Nhung, cười lạnh: "Giang Nhung, cô biết không? Tôi để ý đến cô chính là phúc phần của cô, đừng có trưng cái bộ mặt không biết xấu hổ đó ra với ông đây.”



"Đồ tồi, không được ức hiếp mẹ tôi!" Tiểu Nhung Nhung bò dậy, muốn đẩy Diệp Diệc Thâm ra nhưng sức của cô bé quá yếu nên không những không đẩy được Diệp Diệc Thâm ra mà còn bị bật ngã xuống sàn nhà.



"Đồ con hoang, mày không nói nên suýt chút nữa tao quên mất mày." Diệp Diệc Thâm bỏ qua Giang Nhung, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Nhung Nhung, xách cô bé lên bằng một tay: “Đồ con hoang, ai cho mày dám to gán lớn mật nói chuyện với tao như vậy?"