Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 632 : Nếu như không lớn được
Ngày đăng: 22:26 13/05/20
"Đồ ác quỷ khốn nạn! Ông là đồ ác quỷ khốn nạn!" Tiểu Nhung Nhung thở phì phì quát: “Không được ức hiếp mẹ tôi, không được ức hiếp Nhung Nhung."
Dù sao, cô bé vẫn còn quá nhỏ nên căn bản là không biết gã đàn ông đang túm cô bé nguy hiểm như thế nào.
Giang Nhung còn chưa đứng vững đã quay sang giật lấy Tiểu Nhung Nhung, ôm chặt vào lòng: "Diệp Diệc Thâm, anh tức giận thì cứ nhằm vào tôi này."
Trước khi sinh ra Tiểu Nhung Nhung, cô đã không bảo vệ được con bé nên lần này, cho dù mất mạng thì cô cũng phải bảo vệ con bé an toàn.
"Ha..." Diệp Diệc Thâm hơi mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, cao ngạo nhìn xuống hai người trên mặt đất: “Hay là chúng ta hãy chơi một trò chơi kích thích nhé.”
Giang Nhung ôm chặt lấy Tiểu Nhung Nhung, nhìn Diệp Diệc Thâm một cách đề phòng, nói: "Anh muốn chơi trò gì?"
Cô và đứa bé đang nằm trong tay Diệp Diệc Thâm, hơn nữa con người này đã phát điên rồi, không ai biết được một tên điên sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Cho nên cô nhất định phải nghĩ cách chạy thoát khỏi gã Diệp Diệc Thâm đã hoàn toàn phát điên này, cô phải bảo vệ hai đứa con của mình, cả nhà họ thiếu dù chỉ một người cũng không được.
"Tôi muốn chơi gì sao?" Diệp Diệc Thâm giả bộ suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười gian ác: “Tôi, muốn, chơi, cô!"
Gã ta lại ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Giang Nhung, chậm rãi nói từng chữ: "Cô là tim gan phèo phổi của Trần Việt nhưng nếu tôi chơi cô xong thì cô nói xem thằng đó liệu có còn cần cô nữa không?"
Giang Nhung nghiến răng không dám hé một lời, bởi vì cô biết lỡ như nói ra điều gì kích thích sẽ khiến Diệp Diệc Thâm càng thêm điên cuồng.
Gã muốn Trần Việt cũng phải nếm thử cái cảm giác chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những người thân thiết nhất của mình tìm đến cái chết.
Gã túm lấy một cánh tay của Tiểu Nhung Nhung, Tiểu Nhung Nhung đau đến mức òa khóc lên: "Khốn nạn, đồ ác quỷ khốn nạn, thả Nhung Nhung ra!"
Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung, Diệp Diệc Thâm túm lấy một cánh tay của Tiểu Nhung Nhung, gã ta kéo mạnh, nếu còn tiếp tục như vậy thì cánh tay của Tiểu Nhung Nhung có thể sẽ bị gã ta kéo gãy.
Giang Nhung đau lòng đến mức tim như rỉ máu, cô không muốn thấy Tiểu Nhung Nhung bị đau, nên buông lỏng cánh tay đang ôm Tiểu Nhung Nhung ra.
Giang Nhung vừa buông tay, Tiểu Nhung Nhung liền bị Diệp Diệc Thâm xách lên.
Gã nhấc Tiểu Nhung Nhung lên cao: "Đồ con hoang, tao chính là một thằng cực kỳ khốn nạn, mày có biết một thằng cực kỳ khốn nạn mà bắt được con nít thì sẽ làm gì không?"
"Đồ ác quỷ khốn nạn, oa oa oa..." Tiểu Nhung Nhung khóc vì cánh tay vừa rồi suýt chút nữa bị kéo gãy, đau muốn khóc.
"Một thằng cực kỳ khốn nạn bắt được bé con thì sẽ đem bán hoặc là..." Diệp Diệc Thâm nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung có nét hơi giống Trần Việt thì trong con ngươi liền lóe lên một tia lạnh lùng, tàn nhẫn: “Bé con, nếu bé không lớn được nữa thì cũng đừng trách chú nhé, muốn trách thì phải trách người ba đó của bé. Vì nó quá độc ác, không chừa lại cho người ta một con đường sống, cho nên bé chỉ có thể trở thành vật hy sinh mà thôi."
Trước kia khi còn đi học, Trần Việt luôn là người dành lấy sự nổi bật, phàm là những nơi có anh xuất hiện thì ánh mắt của những người khác sẽ chẳng bao giờ để ý tới gã.
Cha mẹ của Trần Việt yêu nhau đã mấy chục năm nhưng vẫn mặn nồng, còn ba của Diệp Diệc Thâm thì thay phụ nữ nhanh như thay đồ, đã vậy còn có tới mấy đứa con rơi con rớt ngoài đường.