Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 633 : Đánh ngất diệp diệc thâm
Ngày đăng: 22:26 13/05/20
Trần Việt sớm tiếp nhận Thịnh Thiên, dẫn dắt Thịnh Thiên đi trên con đường sáng lạng huy hoàng, còn Diệp Diệc Thâm thì sao?
Cho đến bây giờ, gã ta vẫn chưa tiến vào trung tâm quyền lực của nhà họ Diệp, mấy đứa con riêng mà cha gã sinh bên ngoài còn đang tranh giành quyền lực với gã.
Khi gã còn đang vất vả tìm kiếm người phụ nữ chỉ thuộc về mình thì Trần Việt đã đi sớm một bước cưới được người phụ nữ này về nhà, con cái hiện đã được mấy tuổi rồi.
Trần Việt và gã đều được sinh ra trong nhà giàu nhưng vì sao những thứ có được lại không giống nhau?
Chẳng lẽ đây là số mệnh?
Nhưng Diệp Diệc Thâm cũng không phải là người tin vào số mệnh.
Gã tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có thể đạt được những thứ mà Trần Việt sở hữu.
Chính cái tâm lý cố chấp này đã khiến cho gã suốt bao năm qua lúc nào cũng quan sát từng hành động của Trần Việt, cơ hồ đã trở thành tâm lý vặn vẹo.
Khi gã cố gắng lâu như vậy, khoảng cách trước mắt giữa gã và Trần Việt càng ngày càng được rút ngắn, mắt thấy sắp có thể đoạt được mọi thứ của Trần Việt.
Nhưng đúng lúc gã đã chuẩn bị xong hết mọi thứ và muốn đánh một trận cuối cùng với Trần Việt thì Trần Việt vừa mới phản đòn đã đánh cho gã cơ hồ không còn một con đường sống để đánh trả.
Tập đoàn nhà họ Diệp ngày nào còn oai phong vô cùng, có thể sánh ngang được với Thịnh Thắng vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã bị Thịnh Thiên của Trần Việt đánh không còn manh giáp, tan hoang như chưa từng xuất hiện.
Hết thảy những chuyện này đều là do đội ngũ mà Trần Việt dẫn dắt gây nên, là Trần Việt hại gã mất hết tất cả, bảo sao gã không hận cho được.
"Cục cưng, ba sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu, nhưng chúng ta không thể cứ ngồi đợi ba đến cứu, khi chúng ta có thể tự cứu lấy mình thì phải nghĩ cách để thoát thân, như vậy có thể đỡ được cho ba rất nhiều gánh nặng." Giang Nhung dịu dàng xoa xoa đầu Tiểu Nhung Nhung rồi lại dịu dàng cười nói với cô bé: “Cục cưng, mẹ sắp bế con hết nổi rồi. Nào, con dùng hai tay ôm lấy cổ của mẹ, mẹ bế con lên cao một chút.
Ôm Tiểu Nhung Nhung không nổi nữa nên Giang Nhung hoàn toàn có thể thả Tiểu Nhung Nhung xuống để Tiểu Nhung Nhung tự mình đi, nhưng Giang Nhung không muốn buông Tiểu Nhung Nhung ra.
Cô sợ, sợ mình không cẩn thận lại để cho Tiểu Nhung Nhung bị người ta cướp đi mất.
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện tương tự chuyện bị người ta mổ bụng lấy con bốn năm trước xảy ra lần nữa.
"Dạ." Tiểu Nhung Nhung đáng yêu gật gù cái đầu nhỏ của mình rồi vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy mẹ.
"Nhung bé bỏng của mẹ ngoan quá!" Rõ ràng không còn chút sức lực nào nhưng vì để có thể mang theo Tiểu Nhung Nhung chạy thoát an toàn mà trong thân thể của Giang Nhung giống như hút được rất nhiều sức mạnh, khi chạy trốn dưới chân như có gió, càng chạy càng nhanh.
Nhưng ngay khi cô bế theo bé Nhung, rút hết sức lực để chạy đến cổng thì cánh cổng đang đóng chặt đó đã bị một cái khóa đồng khóa cứng.
Khóa đồng rất lớn, đại khái là lớn bằng hai nắm tay của Giang Nhung vậy, với sức của Giang Nhung mà muốn cưỡng ép mở nó ra thì căn bản là không thể.
Nói cách khác không có chìa khóa để mở thì Giang Nhung căn bản không thể mở được cánh cửa, căn bản là không có cách nào thoát khỏi nơi này.
"Bé cưng của mẹ, con đứng đây đợi mẹ, mẹ quay lại tìm chìa khóa." Nếu Diệp Diệc Thâm bắt mẹ con họ đến đây thì khẳng định là chìa khóa để mở cánh cổng này cũng đang ở trên người Diệp Diệc Thâm.
Giang Nhung phải mạo hiểm quay lại tìm chìa khóa dù Diệp Diệc Thâm có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cho nên cô phải để Tiểu Nhung Nhung ở lại đây, không thể để cho con bé và cô đều trải qua hiểm nguy lần nữa.