Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 66 : Rạch mở vết sẹo

Ngày đăng: 00:23 30/04/20


Giang Nhung không muốn dính dáng gì tới tên này nữa, cô vẫn ngồi im bất động: "Nhưng tôi không muốn nghe."



"Em có tin hôm nay anh sẽ khiến Trần Việt phải bò ra ngoài không?" Cù Mạnh Chiến cười lạnh nói rồi quay người bỏ đi.



"Anh!" Lời uy hiếp của Cù Mạnh Chiến làm dũng khí vừa rồi của Giang Nhung tan biến, lại nghĩ đến tính cách nói được làm được của hắn, cô không dám tưởng tượng Cù Mạnh Chiến sẽ làm ra chuyện gì để đối phó với Trần Việt. Cô không dám đem Trần Việt ra để mạo hiểm, chỉ đành đi theo hắn.



Sảnh tiệc ở tầng hai, bên cạnh khu nghỉ ngơi có một ban công khá tối. Cù Mạnh Chiến đã sớm nhắm chỗ này rồi, thế nên hắn đưa Giang Nhung qua đó.



Giang Nhung nhìn xung quanh, tuy ánh đèn ở ban công tương đối tối nhưng bên ngoài thường xuyên có người qua lại, có lẽ Cù Mạnh Chiến không dám làm gì, nghĩ vậy cô bèn đi theo.



Cù Mạnh Chiến quay đầu nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: "Nhung, em xinh đẹp hơn trước kia nhiều đấy."



Hắn tự cho đó là lời tán tỉnh cảm động, nhưng Giang Nhung nghe xong chỉ cảm thấy ghê tởm.



Cô rất muốn quay người bỏ đi, nhưng lại lo lắng Cù Mạnh Chiến thật sự làm gì đó với Trần Việt, nên chỉ đành cư xử lạnh lùng, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.



Thấy Giang Nhung lạnh lùng như vậy, cơn giận trong lòng Cù Mạnh Chiến lại bốc lên, hắn cười lạnh: "Trần Việt chỉ là tổng giám đốc một công ty Sang Tân nho nhỏ thôi, rất nhiều người có thể giẫm nát hắn. Cô đừng khờ dại cho rằng hắn có thể đưa cô đến tham gia buổi tiệc này thì chính là người của tầng lớp thượng lưu."



Giang Nhung nghĩ tầng lớp thượng lưu chẳng có gì hay, cô chỉ muốn một cuộc sống bình yên cùng Trần Việt, rời xa những mưu mô tính toán, rời xa sự phản bội, rời xa hết thảy những hồi ức đau khổ.



Thấy Giang Nhung không phản bác, Cù Mạnh Chiến cho là đã khiến cô dao động, bèn ra sức cảnh cáo: "Cô nên biết, từ khi nhà họ Cù tuyên bố không hợp tác với Sang Tân nữa, rất nhiều công ty cũng rút lui. Đó là vì cái gì? Bởi vì Sang Tân vĩnh viễn không sánh được với nhà họ Cù, Trần Việt cũng chỉ có thể bị tôi chà đạp mà thôi!"




Nhưng cho dù mẹ cô có khóc sưng hai mắt, cầu khàn cả giọng, cũng không ai giúp bà.



Truyện được cập nhập mỗi ngày trên ứng dụng mê tình truyện



Cuối cùng Giang Nhung vẫn phải cao chạy xa bay khỏi nơi Kinh Đô hỗn loạn ấy.



Có lẽ mẹ bị bệnh chính là vì cảm thấy ngay cả con gái mình bà cũng không bảo vệ được, cảm thấy bản thân vô dụng nên mới mắc bệnh.



Giang Nhung không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Đó là mẹ cô, là người mẹ yêu thương cô nhất. Cho dù năm đó bà không thể ngăn cản được gì, nhưng Giang Nhung vẫn không thể trách bà.



"Cô cũng biết bản chất nhà họ Giang các người rồi đấy. Mẹ cô nằm viện ba năm, nếu không có nhà họ Cù đứng sau giúp đỡ thì nhà họ Giang các người có thể chi trả nổi sao?" Cù Mạnh Chiến vẫn tiếp tục nói, mỗi chữ như con dao sắc nhọn đâm vào lòng Giang Nhung.



Ba năm nay cô cố tình không quan tâm chuyện hai nhà Giang Cù, gần như cắt đứt tất cả liên lạc với Kinh Đô, vì vậy ngay cả chuyện mẹ bị bệnh cũng không biết.



Giang Nhung có thể trách người cha vô tình, cũng có thể trách Giang Hân, nhưng không thể nhẫn tâm trách cứ mẹ mình được.



Giang Nhung cố gắng nén nước mắt, cơ thể hơi run rẩy, Cù Mạnh Chiến thuận thế kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô: "Nhung, đừng đau lòng, không phải vẫn còn có anh sao? Cho dù thế nào anh cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc của em."



Đột nhiên bị Cù Mạnh Chiến ôm, Giang Nhung giãy giụa đẩy hắn ra, song hắn lại càng ôm chặt hơn, miệng thì uy hiếp: "Nhung, nếu em không nghe lời thì dì phải làm sao?"