Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 711 : Anh là anh liệt của em
Ngày đăng: 22:28 13/05/20
“Nhung, em không cần nói gì, chúng ta tự hiểu là được.” Quyền Đông Minh thấy Trần Nhạc Nhung đặt hai tay lên đùi, nuốt nước bọt liền muốn ôm cô an ủi. Nhưng khi anh vừa định vòng tay ra thì Trần Nhạc Nhung quay người lại nói: “Anh Đông Minh, anh nên biết rõ lí do vì sao mà em đến nước A.”
Trần Nhạc Nhung biết rõ Quyền Đông Minh muốn làm gì, xem ra vừa rồi sự cảnh cáo mà cô dành cho anh ta vẫn chưa đủ cứng rắn nên anh ta vẫn muốn lợi dụng cô.
“Anh đùa thôi.”
Mọi thứ tốt nhất Trần Nhạc Nhung chỉ muốn dành cho anh Liệt, còn những người khác thì đừng hòng, đặc biệt là tên chỉ toàn mưu đồ những chuyện xấu xa này.
Quyền Đông Minh rụt tay lại, cười ngại ngùng nói: “Anh…anh không rõ, nhưng anh bằng lòng nghe em nói.”
“Em đến là để tìm anh Liệt của em, nhưng anh Liệt lại cho rằng em và anh ấy không quen biết nên nhất quyết không chịu gặp mặt.” Trần Nhạc Nhung cắn môi nói về chuyện của anh Liệt. Cô ấy vì chuyện này thực sự rất buồn. Tuy nhiên lúc này đây cô đang giả bộ vô cùng đau khổ, bởi mục đích là muốn diễn cho Quyền Đông Minh xem.
“Nhạc Nhung, anh…”
“Anh Đông Minh, có những điều không nói ra làm em cảm thấy rất bức bối. Em muốn nói cho anh Liệt biết em không hề quên anh ấy, em vẫn luôn đi tìm anh ấy.” Trần Nhạc Nhung càng nói càng đau lòng, trông bộ dạng cô như sắp khóc.
Đúng chỉ là diễn kịch, nhưng không thể quên rằng cô út của cô là một diễn viên phim truyền hình rất nổi tiếng. Không rõ những năm gần đây cô út đã có được bao nhiêu giải thưởng, nhưng với tư cách là người cháu được cô út yêu thương nhất, Trần Nhạc Nhung cũng học được chút ít tài diễn xuất. Không dám nghĩ tới việc được khen thưởng, nhưng để lừa những người như thế này thì cô vẫn có thể làm được.
“Cảm ơn anh, Đông Minh! Có thể quen anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời này.” Anh Liệt của cô ấy nhất định sẽ bảo vệ cô, điều này không cần đến anh ta nói.
Quyền Đông Minh: “Nhạc Nhung, anh có đồ muốn tặng cho em.”
Trần Nhạc Nhung tỏ ra rất háo hức: “Là thứ gì vậy?”
“Em không cần gấp, đợi một lát nữa rồi sẽ biết.” Quyền Đông Minh mỉm cười với cô rồi ra hiệu với nhân viên ở đó.
Lúc ấy tất cả các đèn ở khán phòng đột nhiên tắt hết, cả hội trường trở nên im lặng. Vài giây sau, giai điệu lãng mạn vang lên.
“Nhạc Nhung, em nhìn sân khấu đằng kia kìa.” Quyền Đông Minh đưa tay ra nắm tay của Trần Nhạc Nhung nhưng lại không thấy gì.
“Nhạc Nhung, em đâu rồi?”
Quyền Đông Minh nhớ rõ ràng trước lúc đèn tắt Trần Nhạc Nhung vẫn ngồi ở đó, tại sao đèn mới tắt được vài giây, cô đã biến mất rồi?