Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 712 : Nỗi ám ảnh

Ngày đăng: 22:28 13/05/20


“Nhạc Nhung… Nhạc Nhung…” Quyền Đông Minh cất tiếng gọi nhưng không hề có tiếng trả lời, Trần Nhạc Nhung dường như biến mất trong chốc lát.



“Nhạc Nhung, em đừng có bướng bỉnh nữa, không có mở đèn nên anh không nhìn thấy gì hết, đừng có trốn nữa.” Cô không thể biến mất không để lại dấu vết gì, Quyền Đông Minh cho rằng là Trần Nhạc Nhung đang giỡn với mình.



“Ầm” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người đá mở ra, tiếp đó một bóng người cao to nhanh chóng bước vào trong phòng. Quyền Đông Minh vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì người đó bước đến góc phòng hết nhanh như một cơn gió.



“Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Bởi đèn không sáng nên Quyền Đông Minh không nhìn thấy gì hết, không biết người vừa bước vào phòng định làm gì?



Dựa vào cảm giác, cảm giác tay của người vừa lao vào trong phòng tương đối tốt, dù trong phòng tối om nhưng vởi cảm giác của bàn tay đưa về phía trước cảm nhận thì anh vẫn có thể tránh đồ vật để đi tới góc phòng. Người đàn ông đó không hề trả lời Quyền Đông Minh mà chỉ chuyên tâm tìm đồ dùng.



Quyền Đông Minh định hình lại, hằn giọng: “Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, anh đừng hòng động vào cô ấy, thân phận của cô ấy các anh không được phép động tới.”



Quyền Đông Minh không hề tìm hiểu kĩ về tập đoàn Thịnh Thiên, nhưng những tin đồn về tập đoàn Thịnh Thiên anh cũng biết đến. Đặc biệt là những thông tin về người đứng đầu tập đoàn Thịnh Thiên, người đó đã được mọi người tôn vinh thành thần thoại trong truyền thuyết. Nhưng dù là thần thoại nhưng ông ấy vẫn là con người, ông ấy vẫn có phương diện tình cảm, đó chính là yêu vợ và thương con gái vô bờ bến. Nghe nói ông ta chiều con gái tới mức kể cả con gái ông có làm loạn đòi đi hái sao trên trời ông cũng sẽ giúp cô hái xuống. Có một người cha như vây, nào có ai dám động đến con gái của ông ấy, trừ khi là người không còn thiết sống nữa.




Rồi cơ thể lạnh ngắt vì sợ của cô được ôm vào vòng tay đầy ấm áp. Cảm giác trong quá khứ ấy một lần nữa quay trở về, lúc này đây, một lần nữa cô lại cảm nhận được sự ấm áp và an toàn ấy.



Quyền Nam Dương ôm chặt lấy Trần Nhạc Nhung, một tay nhè nhẹ vỗ lưng cô an ủi: “Nhạc Nhung, không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi, anh Liệt đã đuổi hết bọn người xấu đi rồi.”



“Anh Liệt, Nhạc Nhung sợ…” Dường như cô vẫn giống như hồi bốn tuổi, anh Liệt là người duy nhất mà cô ấy tin tưởng. Bởi vì anh ấy làm cô cảm thấy an toàn, vì thế anh ấy giống như người bảo hộ của cô vậy.



“Nhạc Nhung, không sao rồi, anh Liệt ở đây rồi, anh Liệt nhất định sẽ giúp em đuổi hết lũ người khốn nạn đó đi.” Quyền Nam Dương nhắc đi nhắc lại, kiên nhẫn an ủi Trần Nhạc Nhung. Nhìn thấy Nhạc Nhung sợ hãi và lo lắng, lòng anh cũng đau như cắt.



Quyền Nam Dương lại ôm ghì lấy cô không ngừng động viên: “Nhạc Nhung, có anh Liệt, sẽ không có chuyện gì cả, không sao hết.”



Sự việc lần ấy không chỉ để lại vết thẹo hình hoa mai trên trán Nhạc Nhung, mà nó còn để lại cho cô một nỗi ám ảnh lớn, cô ấy sợ bóng tối. Mỗi khi chỉ cần không có ánh sáng nào, cô ấy sẽ trốn vào góc phòng vì sợ. Nhiều năm nay cha cô đã mời rất nhiều bác sĩ tâm lí nhưng vẫn không có cách nào để giúp tình hình của cô trở nên tốt hơn. Bởi cô không muốn kể về kí ức đó với người khác nên các bác sĩ cũng không có cách nào để giúp đỡ cô. Bọn họ không biết rằng, không phải là cô không muốn chữa trị. Mà là do cô sợ, cô sợ rằng khi chữa khỏi bệnh thì cô sẽ không gặp được Anh Liệt nữa, Anh Liệt cũng sẽ không đến tìm cô.