Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 715 : Quốc dân và cô, ai quan trọng hơn

Ngày đăng: 22:29 13/05/20


“Anh Liệt…” Trong lòng còn chút sợ hãi, Nhung Nhung nữa mơ nữa tỉnh thì thào nói: “Đã hứa sẽ không bỏ lại Nhung Nhung, anh nhất định không được lừa Nhung Nhung.”



“Nhung Nhung ngoan, anh Liệt nói là sẽ giữ lời, sẽ không bỏ mặc Nhung Nhung của anh đâu.” Anh nhẹ nhàng vỗ tay cô, rồi ru cô vào giấc ngủ.



“Dạ, Nhung Nhung ngủ đây ạ.” Nghe được giọng nói êm dịu của anh, Trần Nhạc Nhung nhắm mắt trở lại tiếp tục mơ giấc mơ đẹp của mình.



Anh đặt cô xuống nằm đàng hoàng, rồi lại chỉnh cho ghế dựa của cô xuống thấp chút, sau đó anh nằm xuống bên cạnh cô, đưa cánh tay ra kéo cô sát vào lòng anh chút.



Cô cũng thuận theo lực kéo của anh mà lăn vào lòng anh, thoải mái thốt ra: “Có anh Liệt bên cạnh thật sướng!”



Nghe vậy Quyền Nam Dương không thể đoán được là Nhung Nhung đang thức hay đang mơ thấy anh Liệt của cô.



Không cần biết cô đang tỉnh hay đang mơ, anh cũng nguyện sẽ yêu chiều cô.



Nhìn dáng vẻ ngủ yên của cô, bất giác Quyền Nam Dương đưa tay sờ sờ vào dấu sẹo hoa mai trên mi mắt của cô.



Vết sẹo này là do lúc trước năm cô bốn tuổi bị bọn người xấu bắt cóc để lại.



Vì cô là con gái, nên chuyện có sẹo trên mặt, đặc biệt là trên trán sẽ không tốt, cũng vừa trùng hợp vết sẹo này gần giống với hình dáng của hoa mai, vì vậy nên sau này bác sỹ làm thêm chút nữa, vậy là trên trán cô chỗ gần mi mắt có đóa hoa mai trên đó.



Toàn bộ mọi chuyện của Nhung Nhung, cho dù là thời gian vừa qua anh Liệt không ở bên cạnh cô, nhưng tất cả mọi thứ anh đều nắm trong lòng bàn tay.



Ví dụ như ngày đầu tiên vào lớp một, cô đã đánh bạn học cùng lớp, một cú đấm thẳng vào mặt khiến cho con người ta xịt cả máu mũi.



Cô đánh người ta, nhưng mà không ai sẽ nghi ngờ là do cô đánh.



Bởi vì cô sẽ ngồi ngoan ngoãn ở chỗ ngồi của mình, không hề quậy phá, điệu bộ dễ thương khiến cho người khác nhìn thấy là thích ngay, đến cả cô giáo còn không kiềm chế được đến ôm hôn cô, vậy thì làm sao mà nghi ngờ cô sẽ đánh người.
“Dạ.” Hà Diệu đáp rồi lại hỏi: “Ngài tổng thống, cho hỏi phía bên này ngài dự định sắp xếp cho ai qua đó trấn an lòng dân?”



Vừa nghe được câu hỏi của Hà Diệu, Quyền Nam Dương nghiêng đầu nhìn Trần Nhạc Nhung đang nằm bên cạnh.



Cô đang ngủ say, vì anh Liệt của cô hứa sẽ ở bên cạnh cô, cho nên cô sẽ không sợ, cho nên cô ngủ rất say.



Vốn anh không muốn nuốt lời, nhưng thân là tổng thống một nước, nên anh còn có người dân, dù anh không muốn rời xa cô lúc này, nhưng anh vẫn phải để lại cô, anh nói: “Chuẩn bị đi, tôi sẽ đích thân đến khu bị nạn.”



Hà Diệu lo lắng nói: “Ngài Tổng thống, tình hình bên đó hiện tại đang không ổn định, dư chấn quy mô lớn sẽ xảy ra bất cứ lúc nào, xin ngài hãy suy nghĩ lại.”



Quyền Nam Dương lớn tiếng nói: “Mạng của tôi là mạng, chẳng lẽ mạng của các quan chức khác và người dân thì không phải là mạng sao?”



“Dạ, tôi sẽ cho sắp xếp ngay.” Thực tế thì ngài tổng thống mới nhậm chức không lâu, bây giờ mạo hiểm sinh mạng đi đến khu bị nạn, đúng thật là sẽ khiến cho người dân của khu bị nạn yên tâm hơn, cũng có thể khiến cho người dân cả nước cảm nhận được sự ấm cúng, quan tâm của tổng thống.



Đây cũng có thể coi như là thủ đoạn chính trị của Quyền Nam Dương, nhưng thật chất là anh muốn lấy lòng dân tình, đó là điều cơ bản của tổng thống một nước cần có.



Anh sờ sờ gương mặt của Trần Nhạc Nhung, anh tin cô sẽ hiểu anh, và cũng sẽ ủng hộ anh.



Anh đưa tay ấn nút truyền thanh nói chuyện với tài xế phía trước: “Cho xe qua nhà họ Lâm.”



Trần Nhạc Nhung đã tỉnh, lúc anh Liệt của cô nghe điện thoại là cô đã tỉnh rồi, nhưng cô vẫn giả vờ ngủ, cô muốn biết nhiều chuyện liên quan đến anh Liệt hơn.



Cô nghe được anh Liệt nhắc tới ‘bộ phận liên quan’, rồi lại nghe anh nói ‘người dân’, và những từ mấu chốt khác, cho nên cô càng khẳng định dự đoán trong lòng mình.



Rất có thể anh Liệt của cô là tổng thống nước A, lúc cô hỏi anh, anh không thừa nhận, có lẽ là anh nỗi niềm khó nói riêng của anh.