Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 716 : Anh liệt không thể đợi em tỉnh lại được
Ngày đăng: 22:29 13/05/20
Đoán rằng anh Liệt của cô có khả năng là tổng thống Quyền Nam Dương, tổng thống nước A, Trần Nhạc Nhung lén mở mắt nhìn anh, nhờ vào ánh sáng đèn êm dịu trong xe để nhìn kỹ gương mặt của anh Liệt.
Tuy là anh đã trang điểm rồi, anh cố ý để không ai nhận ra bộ dạng vốn có của anh, nhưng cơ bản ngũ quan của anh không thay đổi, thần sắc của cặp mắt của anh cũng không đổi.
Trong mắt Trần Nhạc Nhung, có vẻ như anh không hề thay đổi, anh vẫn là anh Liệt mà cô vẫn luôn chờ đợi và thương nhớ, vẫn là anh Liệt yêu thương cô vô bờ bến.
Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao anh không thể đường đường hoàng hoàng mà nhận ra cô, với cương vị là tổng thống một nước, anh có quá nhiều điều phải kiêng kị.
Trên vai anh Liệt của cô gánh trọng trách của cả quốc gia, trọng trách dẫn dắt hơn hai trăm triệu người dân hướng đến cuộc sống tốt hơn.
Hơn nữa là anh vừa mới nhậm chức không lâu, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa vào quỹ đạo, nên sẽ càng thêm vất vả so với những người khác.
Nghĩ thân bất do kỷ của anh, nghĩ đến sự vất vả của anh, Trần Nhạc Nhung cũng cảm thấy đau lòng theo, cô áp mình vào sát người anh hơn, đưa tay ôm chặt lấy anh.
Cho dù đã quên đi hình dáng của anh từ sớm, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, là cô đã lập tức nhận ra chính là anh.
Sở dĩ cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, là vì cô đã nhớ anh ròng rã suốt mười bốn năm, suốt mười bốn năm, cô không ngừng tìm kiếm thông tin liên quan đến người cô thương nhớ, đó chính là anh Liệt của cô!
Xe từ từ chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Lâm.
Anh Liệt không hề biết Nhung Nhung của anh đã tỉnh từ lâu, anh bước xuống xe và nhẹ nhàng ẵm cô lên, động tác của anh nhẹ đến mức sợ sẽ làm cô thức giấc.
“Nhung Nhung, chúng ta về đến nhà họ Lâm rồi.” Anh áp đầu cô vào ngực mình, nói nhỏ vào tai cô để trong mơ cô sẽ không lo sợ.
Khi ẵm cô bước vào trong nhà, bước chân của anh cũng không nhanh, anh giữ tốc độ thích hợp, từng bước đi, anh đều chú ý đến phản ứng của cô.
Vì trước đó đã báo cho nhà họ Lâm biết trước, cho nên Lâm Thành Thiên đã cho người đứng chờ đón ngoài cửa, nhìn thấy tổng thống ẵm Nhung Nhung về, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Có lẽ trong thời gian ngắn ngủn vừa qua. Anh đã quen thuộc với những hành động và cách thức của tổng thống đối với cô gái này.
“Ngài, cô Trần ngủ rồi ạ?” Lâm Thành Thiên liếc nhìn Trần Nhạc Nhung nằm gọn trong lòng Quyền Nam Dương, thỉnh thoảng anh cảm thấy rất ngưỡng mộ cô gái này.
Hôm nay còn phải cô yêu cầu anh mới chịu hôn cô, giờ thì nhìn xem, đợi cô ngủ say rồi, anh lại để lộ bộ mặt thật của mình ra rồi.
Hừ hừ hừ!!
Anh hôn trộm cô.
Đừng tưởng rằng cô không biết, cô cái gì cũng biết hết.
“Nhung Nhung, em phải ngoan ngoãn, tỉnh dậy không thấy anh không được buồn nha, anh Liệt bận xong việc sẽ quay lại với em liền.” Anh buông cô ra và nói.
“Nhung Nhung biết rồi!” Cô vẫn trả lời anh trong yên lặng.
“Nhung Nhung…” Đột nhiên Quyền Nam Dương gọi tên cô và hơi khự lại, lại đưa tay sờ vào mặt cô: “Ráng đợi anh Liệt thêm một thời gian nữa, có được không?”
“Dạ, được mà, đương nhiên là được rồi!” Trần Nhạc Nhung chỉ muốn gật đầu đáp trả anh lập tức, nhưng mà không được, vì cô đang giả vờ ngủ.
Chỉ cần anh Liệt của nàng đồng ý, đợi thêm một thời gian nữa thì đã sao?
Mười mấy năm cô cũng đã đợi rồi!
Sau khi dặn dò xong, Quyền Nam Dương mới luyến tiếc đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mới khép lại, Trần Nhạc Nhung liền từ từ mở mắt.
Cô kích động sờ lên trán mình, rồi lại sờ sờ khuôn mặt, những nơi này đều có hơi ấm và mùi hương của anh Liệt để lại.
“Anh Liệt, anh cứ lo việc của anh đi, em sẽ không sợ, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về.” Vừa nghĩ đến anh Liệt, đầu óc Trần Nhạc Nhung hưng phấn khác thường, không cách nào nằm yên ngủ được.
“Anh Liệt ơi là anh Liệt, cuối cùng thì Nhung Nhung cũng tìm được anh rồi, sau này anh sẽ không thoát được nữa đâu.” Cô nhấc chân lên cao, miệng cất tiếng hát bài hát mà tự cô chế lời thành ‘anh Liệt’.