Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 727 : Không có ai kêu mệt

Ngày đăng: 22:29 13/05/20


Trần Nhạc Nhung làm những việc này, không phải là vì mọi người ở đây, lòng dạ của cô cũng không vĩ đại như vậy, mà tất cả những việc hôm nay cô làm ở đây đều là vì một người, anh Liệt của cô.



Nếu như anh không ở đây, thì cho dù có mười xe lửa cũng không kéo được cô, nhưng cuối cùng anh lại nói là cô đến đây để chơi đùa?



Anh thật sự cảm thấy cô đang chơi đùa sao?



Anh vừa mới nói cô rất ưu tú so với trong tưởng tượng của anh rồi, thế mà trong nháy mắt lại nói cô đang chơi đùa.



Chẳng lẽ những lời khen lúc nãy của anh cũng đều là giả hay sao?



“Không đi thì không đi, ai thích đi theo anh đâu chứ.” Hừ, cô ai oán liến mắt trừng anh một cái, xoay người chạy đi, chạy vào trong đội của mình.



Tuy cô trở về đội của mình nhưng lực chú ý lúc nào cũng ở trên người anh.



Anh làm cho cô thương tâm buồn bã như vậy, cô tại sao phải quan tâm anh làm gì?



Cô nên tức giận với anh chứ!



Nhưng cố tình cô không thể làm vậy được, cô không có cách nào giận anh được, anh đi rồi, tâm của cô cũng đi theo anh.



Cô bị làm sao vậy chứ.



Cô chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, không đúng, cô từ lúc bốn tuổi thì một lòng lúc nào cũng nhớ thương anh rồi.



Như vậy không tốt, cô không thể giống như những cô gái kia đã yêu qua vài lần, nếm thử hương vị của mối tình đầu là như thế nào, mà tâm của cô đã bị trói chặt rồi.




Mọi người lần lượt thay phiên nhau ngủ được một hai tiếng, nhưng Trần Nhạc Nhung thì không, tình thần của cô đặt biệt tốt, luôn bận rộn mà không cảm thấy mệt mỏi.



Yến ngủ được một giấc tỉnh dậy, nhìn Trần Nhạc Nhung vẫn đang bận rộn thì lo lắng nói: “Tiểu dấm chua, em bận rộn cả một buổi tối rồi, đi chợp mắt một chút đi, cho dù ngủ không được thì cũng nhắm mắt một chút, tinh thần cũng sẽ tốt lên.”



“Chị Yến, em không mệt, một chút cũng không cảm thấy mệt.” Trần Nhạc Nhung cười, vội vàng đem khăn mặt lau cho một người già bị thương: “Bà ơi, bà khỏe lên chút nào chưa?”



“Khỏe, khỏe nhiều rồi… cô bé, cảm ơn các cháu!” Bà cụ vừa nói vừa khóc, khóc vì bà phải trơ mắt nhìn thấy người thân của mình chết trước mặt mình, và cũng vì được những người trẻ ở đây tỉ mỉ chăm sóc cho bà mà rơi lệ.



“Bà ơi, bà khỏe rồi thì nằm nghỉ ngơi đi ạ, cháu lại qua bên kia xem cô và chú như thế nào nữa.” Những người ở trong túp lều này đều được cô chăm sóc, cô bên này kêu một tiếng ông ơi, bà ơi, bên kia kêu một tiếng cô ơi, chú ơi, xưng hô thân thiết vô cùng, điều này làm cho những người bị thương gặp tai nạn mà không chết cảm thấy vô cùng ấm áp.



“Cô bé, cháu cũng nghỉ ngơi một lát đi. Nếu cháu mệt mỏi mà ngã xuống, mọi người chúng ta sẽ rất lo lắng cho cháu đấy.” Bà cụ rất là đau lòng cho đứa bé này.



Trần Nhạc Nhung cười ngọt ngào nói: “Bà ơi, cháu không…”



“Cô bé, em ra đây một lát.” Lời của cô còn chưa dứt, thì ngài Tổng thống đã xuất hiện ở trước cửa lều, anh là tự mình đến đây gọi người.



Cô bé?



Hừ, anh đang gọi cô đấy à?



Cô đã nói với anh rồi, cô có tên, cô không phải là tiểu nha đầu, cô tên là Trần Nhạc Nhung, anh có thể gọi cô là Nhung Nhung, thế mà lại gọi cô là tiểu nha đầu, sau này cũng đừng nghĩ gọi cô là Nhung Nhung nữa.



Những lời này, cô ghi nhớ rất kĩ, cả đời này sẽ không quên, anh cũng đừng nghĩ rằng là cô muốn đùa giỡn với anh.