Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 728 : Hãy để cho em ôm anh

Ngày đăng: 22:29 13/05/20


“Ngài Tổng thống? Là ngài Tổng thống đến đó à?” Ngài Tổng thống đột nhiên xuất hiện ở cửa, những người bị thương ở trong lều đều kích động rơi nước mắt: “Ngài Tổng thống, cảm ơn ngài đã đến đây an ủi mọi người.”



“Ngài Tổng thống, cảm ơn ngài đã tự mình chỉ đạo công việc giải nạn, cứu trợ để cho sinh mạng và tài sản của mọi người chúng tôi thiệt hại đến mức thấp nhất.”



“Ngài Tổng thống, ngài thật sự là một người tốt, chúng tôi từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một người Tổng thống nào tốt như vậy.”



Ngài Tổng thống đến, những người bị thương đặc biệt an ổn trong lều cũng đều sôi trào hẳn lên.



Thế là ngài Tổng thống vốn chỉ muốn tới xách cô bé kia đi thôi, ai ngờ lại diễn biến thành buổi nghi thức gặp mặt cùng mọi người bắt tay.



Trần Nhạc Nhung đứng ở một bên bị mọi người lạnh nhạt, lúc nãy mọi người rất nhiệt tình với cô, đó là do cô cực khổ chăm sóc mọi người một ngày một đêm, thế mà sự nhiệt tình của mọi người đối với cô lại không bằng ngài Tổng thống đang bắt tay với họ ngoài kia.



Nhìn mình bị mọi người lạnh nhạt, Trần Nhạc Nhung lặng lẽ hung hăng trừng Quyền Nam Dương một cái, quay người đi ra khỏi lều.



Ánh mắt của những người này bị sao vậy chứ, nếu nói về đẹp, cô khẳng định đẹp hơn anh, nếu nói về dễ thương, cô cũng chắc chắn dễ thương hơn anh, thế mà cố tình mọi người lại nhìn không thấy cô.



Cô đang ăn…dấm…chua!



Đối tượng để cô ăn dấm không phải là những người bị thương, mà là anh Liệt của cô, trong suy nghĩ của anh, đất nước, nhân dân của anh quan trọng hơn cô rất nhiều.



Tuy nói Quyền Nam Dương đang bắt tay với mọi người, nhưng ở trong mắt anh chỉ có cô, mỗi một vẻ mặt hay cái bĩu môi của cô cũng đều không lọt qua khỏi hai mắt của anh.



Sau khi cô rời đi, anh cũng nói vài câu đồng cảm với mọi người rồi cũng đi ra, thế nhưng đi ra lại không thấy cô nhóc đâu.



“Cô ấy đâu?” Tự nhiên, đối tượng anh hỏi là hai người bảo vệ giữ trước cửa, nhưng hai người vừa nghe, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hết sức mông lung.



Đâu rồi?



Ngài Tổng thống hỏi câu này thật sự có chút sơ hở.
Anh gật đầu: “Ừ, nhanh đi tắm đi, tắm xong rồi đi nghỉ ngơi một lát, lát nữa khi trời sáng tôi gọi em.”



Cô không hiểu: “Anh không ở đây sao?”



“Một cô gái như em, tôi ở đây không thích hợp lắm.” Cô nhóc này, nam nữ khác biệt, phải hiểu được cách bảo vệ bản thân, lỡ như anh không phải là anh Liệt của cô, mà anh là người xấu thì phải làm sao?



“Ngài Tổng thống, anh vào đây với tôi một chút đi.” Cô kéo cửa của lều trại: “Nhanh lên, tôi có việc cần anh giúp đỡ.”



Anh không có hỏi là việc gì, là bởi vì anh không thể nào cự tuyệt được ánh mắt trong suốt ấy của cô.”



Anh cất bước đi theo cô, vừa mới vào thì cô quay người đưa tay đánh vào ngực anh, rồi đưa tay ôm hông anh, ôm rất chặt.



“Nhung Nhung…” Quyền Nam Dương muốn kéo tay cô ra, nhưng ngược lại không cách nào kéo ra được, anh cũng rất muốn ôm vào trong ngực mình, nhưng hiện tại anh đang là Tổng thống nước A, anh hỏi: “Cô nhóc, em biết người em đang ôm là ai không?”



Người này không phải là anh Liệt của cô, nếu người đàn ông cô đang ôm là một người khác, nếu như giờ phút này đổi lại là người khác ở bên cạnh cô mà người đó lại là người xấu…



“Ngài Tổng thống, anh đừng cử động, anh đừng nói chuyện, van cầu anh để cho em mượn ngực anh để dựa vào một lát thôi, dựa một lát thì sẽ ổn… Bởi vì tôi nhớ anh Liệt của tôi rồi.” Cô ôm chặt anh, đầu nhỏ ở trước ngực anh cọ xát, lẩm bẩm nói: “Nếu anh Liệt của tôi đang ở bên cạnh tôi, anh ấy nhất định sẽ ôm chặt tôi, làm cho tôi cảm thấy ấm áp… Anh ấy nhất định sẽ như vậy.”



“Nhung Nhung…” Anh Liệt đang ở bên cạnh em đây, anh Liệt hiện tại đang ôm em đây, anh Liệt sẽ cho em ấm áp đây.



Tuy không thể nói với cô, nhưng anh có thể ôm cô, ôm thật chặt, để cho cô có cảm giác an toàn, cho cô cảm thấy ấm áp.



Anh đưa tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ nhẹ lưng cô, nói: “Không sao rồi, không sao rồi, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”



Dần dần anh cảm nhận được hô hấp của cô nhẹ lại, cúi đầu nhìn thì thấy cô đã ngủ ở trong ngực anh rồi.



Cô bé này mạnh mẽ chống đỡ cả một ngày một đêm, vừa mới trước mặt những người bị thương thì nói không mệt không mệt, mà lúc này chỉ mới qua chút thời gian như vậy đã ngủ thiếp đi ở trong ngực anh rồi.