Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 75 : Đi dạo phố cùng nhau lại gặp đồng nghiệp

Ngày đăng: 00:23 30/04/20


Tổng giám đốc Trần của bọn họ là vua trong giới kinh doanh, nhưng lại lúng túng trong việc dỗ dành phụ nữ.



Đầu tiên là không lái xe, không dắt theo trợ lý đi cùng, hai người vừa tản bộ vừa tâm sự để tăng cảm tình.



Trần Việt làm theo cách trên, đuổi hết lái xe và trợ lý đi rồi kéo Giang Nhung đi bộ loanh quanh, song không biết nên tâm sự chuyện gì.



"Em thích không?" Trần Việt hỏi. Giọng anh nghe có gì đó thật cẩn thận và e dè, nếu Giang Nhung nói không thích thì anh bó tay không biết làm thế nào để cô vui.



Giang Nhung gật đầu, "Anh cũng bảo là nơi mà phụ nữ thích đến mà. Em là phụ nữ nên đương nhiên sẽ thích rồi." Cô nói xong còn mỉm cười hài lòng với anh.



"Ừ." Trần Việt lại thở dài, anh nhận ra nụ cười của Giang Nhung có hơi gượng gạo. Sau đó anh không nói gì, chỉ biết nắm tay Giang Nhung và bước chầm chậm cạnh cô.



"Đi dạo phố cùng em chán lắm hả?" Trần Việt không chủ động nói chuyện nên Giang Nhung đành gợi chuyện để nói.



"Không đâu." Anh trả lời rất đơn giản, nếu chán thì anh đã không hẹn cô ra dạo phố.



Nhưng chính vì câu trả lời quá gãy gọn ấy mà hai người không thể nói thêm gì. Giang Nhung thầm cảm thán, đúng là tổng giám đốc lạnh lùng.



Cô đau đầu nghĩ đề tài để nói, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không thấy chuyện gì, hai người đành im lặng đi bên nhau.



Họ đi một lát thì đến khu phố ẩm thực nổi tiếng Giang Bắc, Giang Nhung kéo tay Trần Việt, "Chúng ta vào phố ăn vặt này đi!"



Trần Việt gật đầu.




"Anh Trần có vợ rồi mà, sao có thể đi cùng Giang Nhung được chứ. Giang Nhung thấy có đúng không?" Phùng Tinh Tinh bề ngoài thì như nói đỡ cho Giang Nhung song nếu chú ý thì sẽ phát hiện câu nói của cô ta sặc mùi ghen ghét.



Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!



Giang Nhung cười xấu hổ không đáp, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.



Lâm Mỹ nghe vậy cũng thấy có lý, bèn vui vẻ kéo tay Giang Nhung, "Đằng nào cô cũng chỉ đi có một mình, chi bằng đi cùng bọn tôi cho vui." Cô nàng cũng không để ý xem Giang Nhung có đồng ý hay không đã kéo Giang Nhung đi.



Hàng quán bán đồ ăn vặt, quần áo, trang sức đa dạng trước mắt song Giang Nhung không còn lòng dạ nào mà chọn, trong lòng cô lúc này chỉ có ánh mắt Trần Việt khi hòa vào dòng người ban nãy. Anh đã cố ý để trống ngày nghỉ để dẫn cô đi chơi, vậy mà cô lại làm lãng phí thời quý báu và tấm lòng của anh.



"Lâm Mỹ, Phùng Tinh Tinh, tôi có việc nên phải đi trước đây, xin lỗi hai cô nhé." Giang Nhung vẫn muốn ở bên Trần Việt mà không phải đi chơi cùng Lâm Mỹ và Phùng Tinh Tinh.



"Cô không đi cùng bọn tôi sao?" Lâm Mỹ thất vọng hỏi.



Phùng Tinh Tinh lén nhéo cô nàng một cái rồi quay ra nói với Giang Nhung, "Vậy cô đi đi, không cần đi cùng tụi này đâu."



"Ừ." Giang Nhung gật đầu với họ.



Lâm Mỹ thấy Giang Nhung đã đi xa mới quay đầu lại lườm Phùng Tinh Tinh, "Nãy cô nhéo tôi làm gì?"



"Sao cô đần vậy, như thế rồi còn không nhận ra sao?" Phùng Tinh Tinh mỉm cười đầy khó hiểu nhìn về phía Giang Nhung vừa đi, "Cứ chờ mà xem, bộ phận chúng ta sắp có người được thăng chức rồi."