Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 754 : Người yêu em nhất
Ngày đăng: 22:30 13/05/20
Trần Dận Triển: "..."
Trong suy nghĩ của chị gái nhóc, có phải chị hôn nhóc đầy mặt nước miếng rồi nhóc còn phải cám ơn chị ấy không?
"Cục cưng, đừng có lạnh mặt nữa, chị hôn em, không phải em nên cảm thấy xúc động và may mắn sao?" Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Trần Dận Triển, Trần Nhạc Nhung nháy mặt cười gian.
Trần Dận Triển: "..."
Qủa nhiên chị gái của nhóc nghĩ như vậy, cô nhỏ của nhóc là một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, dường như chị gái của nhóc cũng vậy.
Có phải do không khí của nhà họ Trần bọn họ không, luôn sinh ra những người phụ nữ như vậy.
Trần Nhạc Nhung ghé sát người nhóc, hỏi: "Cục cưng, đây cũng là lần đầu em đến thành phố Lâm Hải đúng không, hôm nay chị đưa em đi chơi được không?"
"Không được!" Trần Dận Triển trực tiếp từ chối.
"Cục cưng, chị có lòng đưa em đi chơi, sao em lại không đi chứ?" Không đưa được cậu nhóc ra ngoài đi dạo, Trần Nhạc Nhung tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Trần Dận Triển nghiêm túc nói: "Em muốn học bài."
Trần Nhạc Nhung lại xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: "Chị nói này cục cưng, người khác tám tuổi chỉ mới học lớp hai, em đã học lớp năm rồi, em có thể sống cuộc sống mà độ tuổi này của em nên sống không?"
Trần Dận Triển vẫn chỉ nghiêm túc nói: "Em thích học bài."
"Cục cưng, em ngồi xuống, chị nói chuyện với em." Cô để nhóc ngồi xuống, nâng mặt nhóc lên, để nhóc nhìn cô: "Cục cưng, học tập là chuyện cả đời, nhưng chơi đùa lại khác, ngoại trừ độ tuổi này, độ tuổi khác lại có cách chơi khác, em hiểu không?"
Vẻ mặt Trần Dận Triển không thay đổi, không hề lay động: "Chị, đối với em thì học tập chính là chuyện vui vẻ nhất."
"Em..." Trần Nhạc Nhung nghẹn lời.
Trần Dận Trạch nói không sai, lúc cô mê muội, chỉ nghĩ tới chuyện tìm anh Liệt, chỉ muốn ở cùng anh Liệt, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới cảm xúc chân thật trong lòng ba mẹ.
Có lẽ ba thật sự không muốn cho cô và anh Liệt ở cùng nhau, chỉ vì ba yêu cô, nên mới đồng ý với cô.
"Trước kia em còn nhỏ, em có thể không nghĩ cho họ, nhưng xin nhờ em từ nay về sau mỗi khi làm điều gì cũng hãy nghĩ tới họ. Ba mẹ mới là người yêu em nhất trên thế giới này, chứ không phải người đàn ông ngay cả thân phận thật sự cũng lừa dối em." Bỏ lại lười nói hung ác, Trần Dận Trạch xoay người rời đi, để lại một mình Trần Nhạc Nhung ở trong phòng.
Nhìn cánh cửa đã đóng lại, nghĩ lại lời Trần Dận Trạch vừa nói, nhớ tới ba mẹ cô, Trần Nhạc Nhung đau lòng đến không thể hô hấp.
Cô đương nhiên hiểu rõ người yêu cô nhất là ba mẹ, nhưng cô không thể ở cùng ba mẹ cả đời, cô còn có cuộc sống của chính cô, có con đường mà cô phải đi.
Cô cố chấp như vậy, thật sự đã sai rồi sao?
Không, cô không sai.
Cô sẽ dùng hành động thực tế nói cho ba mẹ biết, con đường cô lựa chọn là đúng, anh Liệt là lựa chọn đúng đắn nhất của cô.
Đúng vậy, cô tin tưởng anh Liệt sẽ không phụ lòng cô.
"Nhung Nhung, rửa mặt xong chưa? Nhanh ra ăn cơm nào." Giọng nói dịu dàng của mẹ truyền tới, cô đã đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy vẻ mặt Trần Nhạc Nhung không đúng, Giang Nhung nhanh chóng tiến tới sờ đầu cô, lo lắng nói: "Bảo bối, nhanh nói với mẹ, có phải con không khỏe không?"
"Mẹ, thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!" Trần Nhạc Nhung ôm lấy mẹ, hít vào một hơi, nói: "Con biết, lựa chọn của con có thể sẽ khiến hai người lo lắng, nhưng xin hai người hãy tin tưởng con, tin tưởng anh Liệt, được không?"