Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 784 : Tình yêu và sự bao dung

Ngày đăng: 22:30 13/05/20


"Hũ giấm nhỏ, lạnh quá." Chị Yến cũng đang nằm trên giường run rẩy, lúc nói chuyện hai hàm răng va vào nhau lập cập, nói không lưu loát.



"Chị Yến, uống trước một liều thuốc phòng cảm lạnh này, cho dù thế nào chúng ta cũng không được bị cảm." Trần Nhạc Nhung không để ý tới mình cũng bị lạnh, vội vàng nhảy xuống giường lấy từ trong hòm thuốc ra một liều thuốc nước phòng cảm lạnh cho chị Yến, mình cũng uống một liều.



Bọn họ đi hỗ trợ, nếu còn chưa giúp được gì mà trước tiên mình đã bị ngã bệnh, đây không phải là gây thêm rắc rối cho người ta à, cho nên cô đã có chuẩn bị từ sớm.



"Hũ giấm nhỏ, cám ơn cô nhé!" Chị Yến cắm ống hút vào uống hết, lại nói: "Tôi thấy xe anh trai cô đang lái chính là xe tốt, gia đình cô nhất định không tầm thường, tại sao cô bằng lòng cùng chúng tôi tới đây chịu khổ vậy?"



Hơn nửa tháng trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Trần Nhạc Nhung, chị Yến đã nhìn ra cô gái này không phải đứa trẻ bình thường, nhưng lúc đó vội vàng cứu nguy không có thời gian hỏi.



"Chị Yến, sao các chị lại tới đây?" Trần Nhạc Nhung lại chui lên giường, kéo chăn bọc lấy mình, không trả lời mà hỏi lại.



"Bởi vì ba người chúng tôi đều là người xuất thân từ nông thôn. Năm đó thi lên đại học, trong nhà không có tiền chu cấp cho chúng tôi đi học, là những người dân đáng kính trong thôn của chúng tôi đã kiếm tiền giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi mới có thể tiếp tục hoàn thành giấc mơ của mình."



"Nếu không có những người dân đáng kính trong thôn của chúng tôi này, thì tuyệt đối sẽ không có chúng tôi bây giờ. Có thể là nhận qua ân đức của mọi người, chúng tôi cũng học được chuyện nhận được sự giúp đỡ thì cũng nên đi giúp đỡ người khác. Cho nên sau này khi biết trên đời này còn có rất nhiều người cần giúp đỡ, chúng tôi đã nghĩ sẽ dùng chút sức lực ít ỏi mình để giúp đỡ những người khác."



Nói ra chuyện cũ, chị Yến cũng không hề cảm thấy mình sinh ra ở nhà bình thường có gì không tốt, ngược lại khi nhắc tới những người đã giúp đỡ bọn họ, trong mắt còn toát ra vẻ biết ơn.



Cũng vì những người kia đã giúp đỡ bọn họ, cho nên khi bọn họ đã có khả năng rồi, hai năm nay liền dùng hết khả năng của mình giúp đỡ rất nhiều người.



"Chị Yến, bọn chị thật tuyệt vời, có thể quen biết ba người các chị, thật là vinh hạnh của tôi." Trần Nhạc Nhung nói ra những lời từ tấm lòng mình.



Chị Yến nói: "Có thể quen biết cô, chúng tôi cũng rất vui. Có điều đừng nói chuyện cũ nữa, cô nói một chút tại sao cô lại muốn tham gia?"



Trần Nhạc Nhung buồn buồn nói: "So với các chị, tôi ích kỷ hơn nhiều."



Chị Yến hỏi: "Sao lại nói như vậy?"



"Bởi vì tôi đến khu vực nguy hiểm này, chỉ là muốn giúp người tôi thích làm một chút việc." Trần Nhạc Nhung nhớ đến anh Liệt của cô, kỳ lạ thay không còn đau lòng giống như ban ngày nữa, ngược lại lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp.



Chị Yến tò mò hỏi: "Giúp người cô thích làm một chút việc? Anh ta cũng là người ở Lũng Tiêm này ư?"




"Anh Liệt, em có một số việc phải làm, làm xong sẽ trở về, anh không cần lo lắng." Giọng nói mềm mại non nớt của Trần Nhạc Nhung truyền đến tai Quyền Nam Dương.



Nghe thấy giọng nói của cô, thần kinh căng thẳng của anh mới được thả lỏng xuống, không khỏi dịu giọng hơn: "Em ở đâu?"



"Em đang bận chút việc riêng. Anh yên tâm đi, em không sao." Đang nói, Trần Nhạc Nhung hắt xì hơi một cái.



Thần kinh Quyền Nam Dương lập tức lại căng thẳng: "Nhung Nhung, nói cho anh Liệt biết, em ở đâu? Thời tiết lạnh như thế, bị cảm thì làm sao bây giờ?"



"Anh Liệt, anh tin Nhung Nhung không?" Cô hỏi.



"Tin." Anh đáp.



"Vậy anh đừng hỏi nữa, em đảm bảo một tháng sau, sẽ có một Nhung Nhung khỏe mạnh xuất sắc nhanh nhẹn hơn bây giờ xuất hiện trước mặt anh." Cô tinh nghịch nói.



"Nhung Nhung..." Anh vô cùng bất đắc dĩ.



"Anh Liệt, tin em." Cô nói.



"Anh..." Không phải anh không tin cô, mà là không yên lòng về cô.



"Anh Liệt, thời gian không còn sớm, anh bận rộn một ngày cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon!" Nói xong, Trần Nhạc Nhung liền cúp điện thoại.



Quyền Nam Dương quay đầu, nhìn về phía Lâm Thành Thiên: "Truy ra địa chỉ ở đâu?"



Lâm Thành Thiên vội vàng nói: "Đã gửi tới bộ thông tin, rất nhanh sẽ có kết quả."



Quyền Nam Dương không nói gì, chỉ là sắc mặt lại u ám đi mấy phần.



Rất nhanh, Lâm Thành Thiên đã nhận được tin tức: "Ngài Tổng thống, vị trí cụ thể của cô Trần đang ở khu vực nguy hiểm của huyện Lũng Tiêm."