Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 785 : Biết ơn cũng là thích

Ngày đăng: 22:31 13/05/20


Đêm, vô cùng yên tĩnh, trong núi yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng bùn cát trượt xuống mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.



Trần Nhạc Nhung che kín chăn xoay qua xoay lại, đã không biết là lần xoay thứ bao nhiêu trong buổi tối hôm nay, xoay qua xoay lại như thế nào đều không ngủ được.



Cô thật sự là một người rắc rối, rõ ràng đã nghĩ xong mọi việc, nhận một cuộc điện thoại của anh Liệt xong, trong nháy mắt lại thay đổi.



Quan hệ giữa anh Liệt và Tưởng Linh Nhi, đúng như những gì mà Trần Dận Trạch đã tra được, chỉ là quan hệ hợp đồng sao?



Làm thế nào cô cũng không hiểu được, nghĩ mãi mà vẫn không sao hiểu nổi, vì lý do gì có thể khiến cho anh Liệt cùng một cô gái mình không thích lập nên một cái hợp đồng như vậy?



Với tính cách của anh Liệt, nếu là cô gái mà anh không yêu thích, kể cả có người cầm súng uy hiếp anh, cũng không có khả năng anh đồng ý cưới.



"Hũ giấm nhỏ, cô đang suy nghĩ gì đấy?" Chị Yến ở giường đối diện cũng bị mất ngủ thấy Trần Nhạc Nhung lăn lộn hồi lâu, nhịn không được lên tiếng hỏi.



"Nhớ tới người tôi thích kia..." và vợ sắp cưới của anh, nửa câu sau Trần Nhạc Nhung giấu ở trong lòng, không nói ra miệng.



Chuyện như vậy, làm sao cô có mặt mũi nói với người khác.



"Người cô thích kia rốt cuộc là ai? Nhắc đến tôi rất muốn gặp anh ấy một lần." Sự tò mò và thích tám chuyện thật đúng là người người đều có, nhất là con gái, đương nhiên chị Yến cũng không ngoại lệ.



"Anh ấy là một người đặc biệt vô cùng xuất sắc." Trần Nhạc Nhung mở to hai mắt, nhìn lên nóc lều vải.



Mặc dù chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một chút ánh trăng, nhưng cô lại đang cố gắng nhìn rõ cái gì đó, giống như cô đang cố gắng nhìn rõ lòng của mình.



Tổng thống của một nước, người lãnh đạo tối cao của một quốc gia, lại là người cô luôn nhung nhớ, đối với cô mà nói, có thể không đặc biệt sao?



"Được rồi, cô cứ coi như tôi chưa hỏi gì." Chị Yến xoay người, nhìn về phía Trần Nhạc Nhung, thở dài một tiếng: "Hũ giấm nhỏ, tôi cũng không ngủ được, nhưng không phải là tôi nhớ tôi người thích, mà là do tôi nghĩ tới anh trai cô."
Tình cảm của cô đối với anh chỉ là biết ơn sao?



Chị Yến nói: "Hũ giấm nhỏ, cho dù như thế nào, dù sao cứ nghe theo trái tim của mình thôi. Tôi từng nghe người ta nói, làm bất cứ chuyện gì cứ nghe theo trái tim của mình là sẽ tốt, trái tim của cô tuyệt đối sẽ không lừa dối cô."



"Chị Yến, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi." Trần Nhạc Nhung che kín chăn, hít một hơi khí lạnh thật sâu, không muốn nói chuyện nữa.



"Được, đi ngủ đi." Chị Yến nằm trên giường lăn một vòng, kêu lớn hai tiếng: "A a a, trước kia chưa từng có người đàn ông nào khiến cho tôi mất ngủ, anh trai của cô là người đầu tiên. Cô nói tôi rốt cục là thế nào?"



Trần Nhạc Nhung nói: "Chị Yến, xem ra là chị không đến Hoàng Hà không chết tâm. Hôm nào có thời gian rảnh tôi sẽ giới thiệu anh trai tôi cho chị, để chị thấy rõ ràng mặt mũi thật của anh ta, đến lúc đó chị sẽ không còn nhung nhớ anh ta."



"Được được, xin giới thiệu anh ta cho tôi biết, nếu sau này tôi không cẩn thận trở thành chị dâu của cô, tôi sẽ cố gắng bao bọc cô."



"Tôi có phải nên cảm ơn chị dâu trước hay không."



"Cô em chồng, không cần khách sáo với tôi."



Trong lều vải, tiếng trò chuyện của hai cô gái càng ngày càng nhỏ, thật lâu sau, cuối cùng trở nên yên tĩnh.



Bên ngoài lều, người đàn ông cao lớn vẫn đứng sừng sững ở bên cạnh, xác nhận các cô đã ngủ say, thật lâu sau, anh mới cất bước tiến vào trong lều vải.



Anh đi từng bước rất nhẹ, khoảng cách có vài bước nhưng anh đi mất vài chục bước mới đi đến bên giường Trần Nhạc Nhung, mượn ánh trăng sáng tỏ, anh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng sờ lên: "Nhung Nhung..."



"Ừm?" Trong lúc ngủ mơ cô bé nhẹ nhàng ừ một tiếng, giống như là nghe được lời anh gọi.



"Nhung Nhung..." Anh có rất nhiều rất rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi cô bé này, nhưng khi hỏi rồi, anh vậy mà lại nhát gan sợ nghe được câu trả lời thật sự của cô.