Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 838 : Sắp mất đi thứ quan trọng nhất

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Tiểu Tráng và Tiến cùng đi lên bên cạnh Trần Nhạc Nhung: "Sao có thể emđi một mình. Ba người chúng ta cùng đi."



Trần Nhạc Nhung còn lo lắng cho chị Yến, lại nói: "Tiểu Tráng đi cùng em, Tiến anh ở cùng chị Yến."



Bởi vì sương mù vô cùng dày đặc, khoảng cách có thể nhìn thấy không xa, dù cho cỗ "Xác chết" kia bọc ga giường màu trắng kia chỉ ở phía trước bọn họ có mấy bước, nhưng cũng không thấy rõ ràng lắm.



Đến gần, Trần Nhạc Nhung thấy rõ ràng, cỗ "Xác chết" kia có một đầu tóc dài, chắc là con gái... Nghĩ đến một cô gái bị giết, còn bị vứt xác ở nơi hoang vu này, lòng cô khó chịu co rút lại, không khỏi nhíu mày lại.



Tiểu Tráng thầm lo lắng: "Hũ giấm nhỏ, em đứng ở đây đi, anh đi lên xem."



Trần Nhạc Nhung lắc đầu: "Đừng lo lắng, tớ không sao."



Bọn họ cùng tiến lên phía trước, đem "Xác chết" nâng dậy, vừa nâng lên, Trần Nhạc Nhung liền thấy mặt của "Xác chết".



"Chị Linh Nhi?" Cô kinh ngạc kêu lên thành tiếng.



Không!



Làm sao có thể chứ?



Không phải đã nói chị Linh Nhi được người đàn ông chị ấy yêu đón đi rồi ư?



Tại sao chị ấy lại ở chỗ này?



"Hũ giấm nhỏ, em biết cô ấy?" Tiểu Tráng cũng nhìn chằm chằm cô gái này, mang máng cảm thấy có chút quen mặt, nhưng lại không nghĩ ra cụ thể gặp qua ở nơi nào.



Lúc Tưởng Linh Nhi lăn xuống núi, trên mặt bị cỏ dại bụi gai trong núi cào bị thương, tóc cũng rối bời tán loạn ở trên mặt, người chỉ nhìn thấy cô ta ở trên TV không biết cô ta cũng không có gì là lạ.



Trần Nhạc Nhung lập tức ôm lấy Tưởng Linh Nhi, cơ thể của cô ta lạnh như băng đến mức không có một chút nhiệt độ, nếu không phải còn một chút hô hấp yếu ớt, người ta có thể sẽ cho là cô ta đã chết.



Ánh mắt của cô nhìn lướt qua, nhìn thấy trên chân trần trụi của Tưởng Linh Nhi còn đang kẹp một cái cái bẫy chuột, có thể đã kẹp trong thời gian quá dài, chân của cô ta đã sưng thành màu xanh tím: "Tiểu Tráng, mau gỡ cái bẫy chuột kia xuống."



Chết tiệt!
Bao lâu rồi anh ta chưa từng có cảm giác sợ hãi, anh ta cũng không biết cái gì gọi là sợ hãi, nhưng giờ này phút này, trong lòng của anh ta đang sợ, giống như anh ta sắp mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.



Long Thiên cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cậu chủ, không đi gặp ngài Tổng thống sao?"



Long Duy không trả lời, sắc mặt âm u nhìn Long Thiên một chút, Long Thiên cũng không dám hỏi thêm một chữ, lập tức quay đầu xe, đem xe lái trở về.



Trên đường trở về, Long Thiên thỉnh thoảng xem sắc mặt ông chủ của mình qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt của ông chủ càng ngày càng âm trầm, không cần chờ ông chủ dặn dò, Long Thiên đã tăng nhanh tốc độ xe.



Lại mất thời gian hơn một giờ mới trở lại được biệt thự Vụ Sơn, xe còn chưa kịp dừng hẳn, Long Duy đã mở cửa xe xuống xe.



Sau khi xuống xe, một bước anh ta cũng không có ngừng, lập tức chạy đi lên tầng hướng tới gian phòng của Tưởng Linh Nhi, mở cửa phòng, không hề nhìn thấy cô gái kia.



Răng rắc…



Trong phút chốc, dường như trái tim trong lồng ngực anh ta vỡ nát, thậm chí có thể nghe được tiếng cõi lòng anh ta tan nát.



"Tưởng Linh Nhi!!"



Anh gầm lên!



Anh gào thét!



Anh lập tức quay người, xông vào toilet, cũng không có bóng dáng Tưởng Linh Nhi.



Anh lo lắng đến mức hai tay run nhè nhẹ, lại đem tay run rẩy nắm chắc thành nắm đấm, mới có thể hơi kiềm chế lo lắng và sợ hãi trong lòng anh.



Anh đi hai bước ra cửa phòng, nhìn hành lang trống trải quát: "Tìm người cho tôi, đem người tìm trở về cho tôi!"



"Cậu chủ..." Long Thiên bị dọa đến mức không dám đứng quá gần anh.



"Lập tức cho người đi lục soát núi, nếu cô ấy đi mất, các cậu ai cũng đừng nghĩ còn sống!" Lúc này, Long Duy giống như một con dã thú đã mất đi lý trí.