Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 839 : Không tìm thấy cô

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Long Duy luôn biết, người phụ nữ Tưởng Linh Nhi đó có ảnh hưởng rất lớn với anh. Một cái nhăn mày của cô cũng khiến anh căng thẳng.



Bởi vì biết người phụ nữ này có ảnh hưởng rất lớn tới anh, nên anh luôn cố gắng khắc chế bản thân cách xa cô một chút, tự nói với mình rằng không được bị cô ảnh hưởng, không được bị cô lừa gạt.



Nhưng cho dù anh có cố gắng như thế nào, chỉ cần không nhìn thấy cô thì trong lòng anh lại như thấy thiếu vắng cái gì đó. Hôm nay anh cảm nhận được rõ điều đó.



“Cậu chủ, tôi lập tức sai người đi tìm.” Long Thiên quay người đi chạy rất nhanh, bởi vì chạy quá nhanh, lúc quay người suýt nữa bị ngã.



Ánh mắt Long Duy lạnh lùng quét xuống đất một vòng, quay người đi lên phòng làm việctầng ba.



Khi anh vừa mở cửa phòng liền lập tức phát hiện, sau khi anh đi có người vào phòng làm việc của anh, ánh mắt anh lập tức quét lên bàn làm việc.



Khung ảnh và nhẫn đều không thấy nữa.



Bức ảnh đó là thứ mà anh trân trọng nhất, một năm này anh cũng từng nghĩ hủy đi, nhưng lại không nỡ.



Anh luôn tự nói với mình, nhìn thấy gương mặt này để nhắc nhở anh báo thù, cho nên không được hủy đi.



Nhưng trong lòng anh rõ hơn ai hết, anh giữ lại tấm ảnh này không phải là vì muốn nhắc nhở bản thân báo thù, mà là do anh không nỡ hủy đi.



Chiếc nhẫn chính là vật đính hôn của anh và người phụ nữ đó, vài hôm trước anh thấy cô không xứng với chiếc nhẫn mà anh tặng cô, anh liền lấy lại chiếc nhẫn, sau đó bọn họ không còn gặp nhau nữa.



Bức ảnh và nhẫn đều không thấy nữa, Long Duy chỉ cảm thấy trái tim mình đau như bị ai khứa vào từng khúc từng khúc.



Những thứ này đều là những thứ tượng trưng cho tình yêu bọn họ năm đó, anh không thể tha cho bất kì kẻ nào dám cướp những thứ đó đi từ tay anh.



Long Duy lập tức mở máy tính, mở theo dõi ra, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Linh Nhi rón rén ra khỏi phòng.




Không có thời gian nghĩ nhiều, anh nhất định phải tìm thấy cậu chủ, nếu cậu chủ xảy ra chuyện anh sẽ liều mạng ngăn cản.



Bởi vì sương dày đặc, tầm nhìn không rõ, Long Thiên chỉ có thể dựa vào tiếng động của cây để nhận biết xem Long Duy đi về hướng nào.



“Cậu chủ...” Long Duy lại gọi một tiếng nhưng vẫn không nghe thấy hồi âm.



Anh hoảng loạn chạy quanh núi, sau một hồi thì mất đi phương hướng, đến đường về cũng không còn rõ nữa làm sao có thể tìm được cậu chủ đây.



Lúc này, Long Duy một chút cũng không dám bỏ lỡ, trong lòng anh biết rõ, tốc độ của anh liên quan trực tiếp đến sự sống chết của Tưởng Linh Nhi.



Anh không muốn cô chết, cho nên phải dốc hết sức dựa và dấu tích cô lưu lại tìm ra cô.



Đi được một lúc, cũng không biết được bản thân đã cách biệt thự bao xa, Long Duy đột nhiên phát hiện ra một chiếc dép.



Chỉ cần nhìn qua là anh có thể nhận ra ngay đây là dép của Tưởng Linh Nhi.



Tất cả đồ đạc của Tưởng Linh Nhi dùng trên núi đều là anh sai người chuẩn bị, hơn nữa còn phải qua tay anh rồi mới đến tay cô, sao anh có thể không nhận ra cơ chứ.



“Tưởng Linh Nhi, cô con mẹ nó trả lời tôi một câu!” Anh hét rống lên.



Anh hét lên, có thể nghe ra giọng điệu của anh đang run rẩy, anh đang sợ.



Nhặt chiếc dép lên, Long Duy tiếp tục lao đi.



Không qua bao lâu, anh lại nhìn thấy chiếc dép nữa.