Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 844 : Đánh nhau

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Tưởng Linh Nhi người đã từng thân mật với anh không gì sánh bằng, còn từng mang thai đứa con của anh cũng không nhận ra anh.



Tổng thống đại nhân người luôn miệng gọi anh là anh em cũng không nhận ra anh.



Trước khi Quyền Nam Dương đến đã biết người đến gặp là ai nhưng cậu ấy vẫn không nhận ra anh, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh đã thay đổi nhiều đến mức nào.



Long Duy nhếch môi, bên môi giương lên nụ cười lạnh không gì sánh bằng, mắt nhìn không chớp quan sát Quyền Nam Dương, quan sát mỗi một sự thay đổi nét mặt dù là nhỏ nhất của Quyền Nam Dương: “Ngài tổng thống, không biết ngài đến nơi này có việc gì cần làm sao?”



Cùng lúc đó, Quyền Nam Dương cũng không hề chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta mặc nguyên cây đen, mặt nạ trên mặt cũng là màu đen.



Không những thế, đến cách bài trí đồ đạc trong phòng làm việc rồi bức tranh trên tường cũng lấy màu đen làm màu chủ đạo.



Trong trí nhớ Quyền Nam Dương, màu Long Duy ghét nhất chính là màu đen.



Long Duy thường nói màu đen mang đến cho người khác cảm giác rất áp lực, là màu sắc biểu tượng cho sự chết chóc, tử vong. Vì thế chỗ ở của Long Duy, phòng làm việc của anh mọi thứ đều có màu sắc sáng sủa.



Thế mà giờ đây cậu ấy không chỉ mặc lên người bộ đồ đen mà bố trí trong phòng làm việc cũng biến thành màu đen mà cậu ấy ghét nhất.



Một năm này, rốt cuộc cậu ấy đã phải sống khó khăn, khổ cực như thế nào mới có thể khiến cậu ấy không chỉ thay đổi khuôn mặt, giọng nói mà đến cả sở thích cũng thay đổi như vậy.



Có lẽ không phải cậu ấy trở nên thích màu đen mà là chỉ có màu đen mới khiến người khác che giấu được cảm xúc thật, ẩn trong bóng tối mới không khiến kể địch phát hiện.



Nên cậu ấy mới bất đắc dĩ phải ẩn núp trong bóng tối.



Mắt nhìn mắt một hồi lâu, Quyền Nam Dương kiềm chế lại cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, mở miệng nói ra hai chữ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: “Long Duy!”



Khi nghe thấy rõ hai từ ấy, người Long Duy hơi chấn động, ánh mắt nhìn Quyền Nam Dương đã nhiều lần dao động.



Quyền Nam Dương tiến lên trước bước về phía anh, đấm vào ngực anh một cái giống như cách thức chào hỏi bọn anh hay làm mỗi khi gặp mặt: “Cuối cùng cậu cũng trở về rồi.”



Anh đợi cậu ấy một năm, cuối cùng cậu ấy cũng quay về rồi!




Quyền Nam Dương không tránh cũng không đánh trả càng thêm chọc giận Long Duy. Anh ta lại đánh xuống hai phát, đều đánh lên cùng một vị trí.



Trên mặt đã trúng vài nắm đấm, trong miệng cũng có mùi máu tanh nồng, khóe miệng Quyền Nam Dương đã rỉ ra máu tươi nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp như cũ, vững vàng như núi Thái Sơn, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhìn Long Duy.



“Quyền Nam Dương... Cậu đừng cho rằng tôi không dám giết cậu!” Long Duy càng giận hơn, lại đánh ra vài nắm đấm nhưng nắm đấm lần này lại chậm chạp không rơi trên mặt Quyền Nam Dương.



Anh không nỡ xuống tay, Quyền Nam Dương lại cười: “Cho dù đã qua bao lâu, cho dù cậu trở thành dáng vẻ gì thì cậu vẫn là người anh em lớn lên từ nhỏ với tôi.”



Nếu như Long Duy thật sự muốn lấy mạng anh thì sẽ không dùng vài nắm đấm đơn giản đối phó anh như vậy. Cậu ấy có thể vào lúc anh bước lên ngọn núi này dùng súng cướp trực tiếp đi tính mạng anh.



“Anh em? Ha ha...” Long Duy cười lạnh, đôi mắt đỏ au giống như một con thú hoang đang phát điên: “Quyền Nam Dương, cậu chắc chắn mình coi người họ Long tôi đây là anh em sao?”



Anh giận Quyền Nam Dương nhưng anh lại giận bản thân mình hơn. Anh mới đánh người đàn ông này mới có mấy đấm mà đã không thể xuống tay được nữa.



“Cậu là người anh em của tôi! Cả đời này đều là như vậy!” Quyền Nam Dương nhìn Long Duy cắn răng nói rõ ràng từng từ từng chữ.



Long Duy trừng mắt nhìn anh, đôi mắt hung ác như đang đánh giá Quyền Nam Dương rồi lại như hận không thể một phát nuốt luôn anh vào bụng.



Quyền Nam Dương thật sự coi anh là anh em sao?



Trận hỏa hoạn diệt môn nhà họ Long một năm trước thật sự không phải là Quyền Nam Dương cấu kết với người khác gây nên?



Long Duy hoài nghi trong lòng nhưng hành động thì vẫn lựa chọn tin tưởng Quyền Nam Dương.



Nếu không sẽ thật sự giống như Quyền Nam Dương nói, Long Duy sẽ không chỉ dùng vài nắm đấm để giải quyết vấn đề.



Súng, là vũ khí lấy mạng người tốt nhất hơn nữa còn có thể khiến đối phương vô lực phản kháng.



Đạo lý này, hai người đàn ông bọn họ đều rất rõ.