Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 845 : Giải thích

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Rầm!



Triệu Mẫn và Hải Đào phá cửa xông vào.



Vì nghe thấy có tiếng tranh cãi ở trong phòng, bọn họ lo lắng cho sự an toàn của cậu chủ nên cũng không nghĩ được nhiều đến lời dặn dò của cậu chủ nữa mà trực tiếp phá cửa xông vào.



Nhìn thấy trên mặt Quyền Nam Dương đã có vết thương, Hải Đào lập tức định ra tay nhưng lại nghe thấy Quyền Nam Dương lên tiếng quở trách nghiêm khác: “Ra ngoài hết đi!”



Tổng thống của bọn họ bình thường đều mang dáng vẻ tao nhã ôn hòa, cho dù muốn giết người cũng không nói một câu nặng lời.



Lời nói này của Quyền Nam Dương khiến Triệu Mẫn và Hải Đào đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng đó trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.



“Cần tôi phải mời hai người đi ra sao?” Quyền Nam Dương nhíu mày nói, giọng nói không giận mà uy rất phù hợp với thân phận tổng thống của anh.



Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của Quyền Nam Dương, hai người Hải Đào và Triệu Mẫn không dám tiếp tục ở lại thêm một khắc nào nữa, một lần nữa ra ngoài.



Trong phòng lại một lần nữa chỉ còn hai người Quyền Nam Dương và Long Duy, không ai nói câu nào khiến trong phòng nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.



Hai người họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một hồi lâu sau Quyền Nam Dương nặng nề thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Tất cả những đau khổ cậu phải chịu trong một năm này, tôi sẽ khiến những người làm hại cậu phải trả giá gấp ngàn lần.”



“Khiến những người đã làm hại tôi phải trả giá gấp ngàn lần?” Long Duy ngước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quyền Nam Dương, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như vụn băng như trước: “Những đau khổ tôi phải chịu trong một năm qua, lẽ nào kẻ đầu sỏ gây nên không phải là cậu sao?”



Long Duy nói ra lời này xong Quyền Nam Dương thế nhưng không tìm được lời nào để phản bác.



Long Duy nói không sai!



Nếu như không phải Quyền Nam Dương anh tranh chức tổng thống với người khác, nếu như thế lực nhà họ Long không đứng về phía anh thì nhà họ Long sẽ không phải chịu họa diệt môn.



Suy cho cùng, người nhà họ Long không phải do chính tay anh giết hại nhưng cũng là vì anh mới chết, anh đúng thực là kẻ đầu sỏ gây nên.



Quyền Nam Dương không nói lại có nghĩa là ngầm thừa nhận, Long Duy nhíu mày, lửa giận trong ngực từ từ dâng lên: “Quyền Nam Dương, có phải cậu muốn tôi bắn chết cậu?”
Quá bỉ ổi!



Anh đang tự chửi bản thân mình.



Những chuyện mà Tưởng Linh Nhi làm chứng cứ đều bày ra trước mắt anh. Lúc này anh còn kì vọng Quyền Nam Dương có thể nói cho anh, Tưởng Linh Nhi chưa từng phản bội anh càng không làm ra chuyện gì có lỗi với anh.



Như vậy anh không phải thằng bỉ ổi thì là gì?



Quyền Nam Dương thở dài một hơi: “Sau khi nhà họ Long xảy ra chuyện không lâu, lão già nhà họ Tưởng liền muốn gả cô ấy cho một người mà cô ấy không thích. Chuyện lão già đó đã sắp xếp, cô ấy có thể phản kháng sao?”



Bọn họ đều quá rõ ông già nhà họ Tưởng là loại người gì, biết rằng chuyện mà ông ta đã quyết định thì chắc chắn sẽ có cách để đạt được.



Ông già đó muốn gả Tưởng Linh Nhi cho người khác, đương nhiên cô ấy sẽ phản đối nhưng sau khi phản đối trên thực tế cũng không có ý nghĩa gì.



Bởi người nhà họ Tưởng không ai có thể ngăn cản được chuyện mà lão già đó đã sắp xếp.



Long Duy: “...”



Đạo lý này anh cũng hiểu.



Quyền Nam Dương lại nói: “Người nhà họ Tưởng chỉ coi cô ấy như một quân cờ có thể lợi dụng và họ muốn quân cờ này phát huy được tác dụng lớn nhất có thể.”



Long Duy hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời.



Họa diệt môn của nhà họ Long có lẽ chính là tác dụng đắc ý nhất mà quân cờ Tưởng Linh Nhi đem lại.



Lão già họ Tưởng để cô ấy đi làm, cô ấy đã hoàn thành một cách hoàn mỹ, không một kẽ hở.



Không hề biết Long Duy đã hiểu ý anh sang ý khác, Quyền Nam Dương vẫn nói tiếp: “Tưởng Linh Nhi làm vị hôn thê của tôi là mượn thân phận này bảo vệ cô ấy, để cô ấy không bị người nhà họ Tưởng tiếp tục uy hiếp, để cô ấy có thể yên tâm đợi cậu quay về.”