Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 850 : Bọn họ biết rồi

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


Anh muốn nói cho cô biết, đời này, trừ anh ra, không ai có thể hôn cô yêu cô như anh.



Nhưng mà hình như Trần Nhạc Nhung lại không hiểu, cô giãy dụa trong lòng ngực anh giống như con heo nhỏ, chính là không muốn để anh hôn được cô dễ dàng như vậy.



Nhưng mà cho dù con "heo nhỏ" này giãy dụa thế nào, cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Quyền Nam Dương, chỉ có thể để anh gặm cô một trận.



Trong lòng Trần Nhạc Nhung đau khổ kêu rên, anh Liệt của cô có phải biến cô thành đầu heo nhỏ nướng chín thơm ngát mà gặm không vậy?



Nhìn đi nhìn đi, có lẽ cô đoán đúng rồi!



Trước kia lúc anh Liệt hôn hôn cô sẽ hôn môi cô, gặm gặm cổ cô còn chưa tính, hôm nay lại còn đi xuống dọc theo cổ cô, càng ngày càng quá đáng rồi.



A.....



Lúc nụ hôn của Quyền Nam Dương càng ngày càng đi xuống, Trần Nhạc Nhung sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng đưa tay đẩy Quyền Nam Dương ra, sau đó mình cũng lùi về sau hai bước, kéo rộng khoảng cách với anh.



Cô nhìn anh, nhìn thấy tơ máu màu đỏ trong mắt anh giống như dáng vẻ muốn ăn thịt người vậy, nhìn qua rất đáng sợ.



Trước kia Trần Nhạc Nhung chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Quyền Nam Dương thế này, sợ tới mức rụt cổ lại: "Anh Liệt, anh...... em......"



Cô lắp bắp đến không biết mình đang nói gì, dừng một chút, trong đầu vẫn giống như hồ dán, cũng không thể tổ chức lại ngôn ngữ lần nữa



Quyền Nam Dương không có mở miệng nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm xem xét cô một lúc lâu, tơ máu trong mắt mới tan đi được một chút.



"Anh Liệt, em......" Một câu còn chưa nói xong, Trần Nhạc Nhung đã căng thẳng đến nuốt nước miếng, trước đây cô đâu có nhát gan như vậy, hơn nữa người làm cô sợ hãi lại còn là anh Liệt của cô, chuyện này đúng là khó thể tưởng tượng nổi.
Tưởng Linh Nhi do người của cô dẫn đi, Tưởng Linh Nhi lại không có nơi nào có thể đi, Trần Nhạc Nhung cũng sẽ không yên tâm để cô ở nhà người khác, cho nên để Tưởng Linh Nhi ở trong nhà cô, đó là nơi Trần Nhạc Nhung cảm thấy an toàn nhất.



"Nam Dương, Nhạc Nhung, khiến hai người cãi nhau vì tôi, tôi có lỗi quá!" Giọng nói của Tưởng Linh Nhi đột nhiên truyền đến từ sau lưng hai người.



Bọn họ nhìn lại, Tưởng Linh Nhi đã đứng trước cửa phòng khách rồi, cô ta im lặng đứng ở đó, gầy yếu đến một trận gió nhẹ cũng có thể thổi cô ta bay đi, người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.



"Chị Linh Nhi, vết thương trên người chị còn chưa lành, không thể xuống giường đi lại được, nhanh lên giường nằm đi." Trần Nhạc Nhung vội vàng chạy đến đỡ Tưởng Linh Nhi.



"Chị không sao cả." Tưởng Linh Nhi nắm lấy tay Trần Nhạc Nhung, khẽ vỗ nhẹ: "Có thể để chị nói hai câu với Nam Dương không?"



"Được." Trần Nhạc Nhung rất hiểu chuyện, để phòng khách lại cho anh Liệt và Tưởng Linh Nhi, còn mình trở về phòng.



Cô đúng là về tới phòng, nhưng cô vẫn muốn biết Tưởng Linh Nhi sẽ nói gì với anh Liệt, cho nên lặng lẽ mở ra một khe hở, đứng ở phía sau cửa nghe lén.



"Nam Dương......" Tưởng Linh Nhi gọi tên Quyền Nam Dương, sau đó tháo nhẫn đang đeo trên ngón giữa tay trái xuống: "Cái này phiền anh giao cho Long Duy giúp em, em nghĩ anh ấy có thể hiểu."



"Linh Nhi, cuối cùng giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?" Quyền Nam Dương không hỏi Tưởng Linh Nhi vì sao lại làm như vậy, mà trực tiếp hỏi trong khoảng thời gian này Tưởng Linh Nhi đã xảy ra chuyện gì.



"Cái gì?" Sắc mặt của Tưởng Linh Nhi trở nên tái nhợt, giọng nói căng thẳng đến run rẩy.



Cô cho rằng người khác đều không biết trong khoảng thời gian này cô đã trải qua chuyện gì, vì sao Quyền Nam Dương lại biết?



Quan hệ của Quyền Nam Dương và Long Duy tốt như vậy, anh đã biết, vậy nói cách khác Long Duy cũng rất có thể đã biết rồi.