Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 851 : Đi chỗ nào cũng được

Ngày đăng: 22:32 13/05/20


"Giữa em và Long Duy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quyền Nam Dương cũng không biết trong lòng Tưởng Linh Nhi lo lắng chính cái gì, hỏi lại.



Tưởng Linh Nhi: "Em..."



Cô ta nhìn Quyền Nam Dương, trong lòng nghi hoặc, không biết rốt cuộc Quyền Nam Dương có biết chuyện những ngày qua cô ta bị người khác giam cầm thậm chí còn bị người ta cưỡng bức hay không.



Loại chuyện này thật sự khó mà mở miệng được, Tưởng Linh Nhi hi vọng không ai biết được chuyện này, nhưng cô ta lại rất rõ ràng, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được.



Chỉ cần là chuyện đã từng xảy ra, sớm muộn cũng sẽ bị truyền đi, Quyền Nam Dương có nhiều tai mắt dưới tay như vậy, chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai anh, hiển nhiên cũng sẽ truyền đến tai Long Duy.



Những người khác có biết hay không, cô cũng không để ý, cô chỉ quan tâm duy nhất chính là nếu Long Duy biết được, Long Duy sẽ cảm thấy cô thế nào?



Quyền Nam Dương thở dài một tiếng, lại nói: " Linh Nhi, một năm nay Long Duy đã phải chịu khổ nhiều, chỉ sợ là hai người chúng ta cũng không thể tưởng tượng được. Nếu như cậu ấy có làm một vài hành động mà chúng ta không thể hiểu được, chúng ta nên quan tâm cậu ấy nhiều hơn, chứ không nên trách cậu ấy."



"Sao em lại trách anh ấy được. Em chỉ là..." Là cô ta cảm thấy mình không thể bảo vệ được bản thân mình, không thể đem bản thân còn hoàn chỉnh cho Long Duy, vì vậy cô ta đang tự trách mình, chứ không phải trách anh ta.



Quyền Nam Dương lại nói: "Hai người chúng ta là người thân duy nhất còn sót lại trên thế giới này của Long Duy, nếu như chúng ta không giúp cậu ấy thoát ra khỏi bóng ma trong lòng này, vậy thì cậu ấy còn có thể trông cậy vào ai?"



Phản ứng của Tưởng Linh Nhi có hơi trì trệ, lúc này mới rõ rốt cuộc Quyền Nam Dương muốn nói cho cô ta cái gì: " Nam Dương, rốt cuộc Long Duy thế nào? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Một năm nay anh ấy không hề tới tìm chúng ta, nhất định anh ấy có chuyện bất đắc dĩ có nỗi khổ tâm trong lòng."



"Em không biết?" Quyền Nam Dương hỏi lại, mở miệng hỏi thêm vài câu, rất nhanh anh đã tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.



Tưởng Linh Nhi tránh mặt không muốn gặp Long Duy, nguyên nhân thật sự chắc là do cô không biết thân phận thật sự của Long Duy, chứ không phải giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.
Một năm sau trở lại, thành phố này dường như đã thay đổi hoàn toàn, nhất là đường cao tốc nối liền Đông Tây chạy qua Bắc Cung.



Đường Đông Tây trước đây chính là trục đường chính của thành phố, bây giờ con đường đã được mở rộng thêm sang hai bên, chính quyền trung ương xây thêm bồn hoa, trở thành một trong tám cảnh đẹp vô cùng nổi tiếng ở Lâm Hải Thành.



Chỉ qua một năm ngắn ngủi mà thôi, khi trở lại thành phố này đã đang phát triển bùng nổ, Long Duy cảm thấy mình sắp không quen thuộc nơi này nữa.



Giống như hai mươi chín năm qua anh ta sinh sống ở đây đều là hư ảo, thành phố này khiến anh ta cảm thấy xa lạ, làm thế nào anh ta cũng vẫn cảm thấy thành phố này xa lạ.



"Cậu chủ, đã đến nơi, có muốn vào xem một chút không?" Xe dừng ở bãi đỗ xe của bệnh viện đã được khoảng nửa giờ, nhưng Long Duy không hề xuống xe, Long Thiên thấy ông chủ không nói một lời, to gan hỏi.



Hỏi được nửa ngày, Long Duy vẫn không trả lời, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn vào một chỗ nào đó phía trước, cũng không biết đang nhìn cái gì hay suy nghĩ cái gì.



Long Duy không trả lời, Long Thiên cũng không dám hỏi lại, ngồi yên ở ghế trước nhìn theo ánh mắt Long Duy đang nhìn, nhưng không thấy gì cả.



"Đi thôi." Rất lâu sau, lâu đến nỗi Long Thiên tưởng là thời gian đã đứng lại, rốt cục Long Duy cũng mở miệng lên tiếng.



"Đi, đi chỗ nào?" Hôm nay mục đích bọn họ xuống núi đúng là đến bệnh viện để gặp cô chủ nhà họ Tưởng, cũng đã đến bệnh viện, ông chủ nhà bọn họ xe cũng không xuống, lại muốn rời đi, Long Thiên tỏ vẻ đoán không ra đến cùng trong lòng ông chủ đang suy nghĩ gì?



"Đi chỗ nào cũng được." Long Duy lại nói.



Đi chỗ nào cũng được, chính là không muốn ở lại chỗ này, đừng để anh ta nghĩ đến cô gái Tưởng Linh Nhi kia cũng đừng để anh ta không biết mình nên làm cái gì.