Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 861 : Ôm cô
Ngày đăng: 22:32 13/05/20
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Dường như chỉ chớp mắt, một tuần đã lặng lẽ trôi qua.
Hôm nay, Tưởng Linh Nhi xuất viện, Trần Nhạc Nhung vốn muốn đón Linh Nhi về nhà mình ở, nào ngờ anh Liệt của cô đã sớm sai người sắp xếp chỗ ở cho Tưởng Linh Nhi rồi, còn mời cả chuyên gia đến chăm sóc.
Không chỉ mời chuyên gia đến chăm sóc, anh còn đích thân dặn dò người giúp việc: "Sức khỏe cô Tưởng không tốt, mấy ngày nay cô hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Rõ ràng cô cũng hi vọng anh Liệt thu xếp tốt cho Tưởng Linh Nhi, nhưng khi tận mắt thấy anh Liệt chăm sóc người phụ nữ khác chu đáo như thế, Trần Nhạc Nhung lại bắt đầu hờn ghen vô cớ.
Cô cảm thấy mình đúng là đứa con gái kỳ lạ, trong cuộc sống bình thường cô vô cùng tự tin, nhưng trong mối quan hệ tình cảm với anh Liệt cô lại cứ hay lo được lo mất.
Có lẽ vì bây giờ anh Liệt có vợ chưa cưới trên danh nghĩa, dẫn đến thân phận của cô có chút xấu hổ, nên cô mới không có cảm giác an toàn như vậy.
"Nhạc Nhung, em đừng lo lắng, chị thật sự không sao mà." Thấy Trần Nhạc Nhung buồn bực không nói gì, cho là cô đang lo lắng, Tưởng Linh Nhi lập tức xoay hai vòng trước mặt Trần Nhạc Nhung, dùng hành động thực tế chứng minh mình thật khỏi hẳn rồi.
"Chị Linh Nhi..." Cơ thể không sao, nhưng vết thương trong lòng thì làm sao đây? Long Duy có thể trị khỏi tổn thương trong lòng chị Linh Nhi không?
Trong một tuần lễ này, Long Duy vẫn chưa xuất hiện, cũng không hề truyền đến bất cứ tin tức gì, chị Linh Nhi nhìn giống như không quan tâm, nhưng Trần Nhạc Nhung nhìn ra được, thật ra trong lòng Linh Nhi vẫn đang nhớ Long Duy.
"Nhạc Nhung, em làm sao thế?" Tưởng Linh Nhi dịu dàng hỏi.
"Chị Linh Nhi, khi em không ở bên chị, chị nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, không cho phép bị thương nữa." Trần Nhạc Nhung ôm lấy Tưởng Linh Nhi.
"Tuân lệnh cô Trần của chị." Tưởng Linh Nhi cười nói.
"Chị Linh Nhi, chị cười em à.”
Cô không nên nhìn anh, không nên bị ánh mắt của anh ảnh hưởng, cô xoay người quay đầu trốn tránh anh.
Nhưng cô biết rõ Long Duy tuyệt đối không phải người dễ từ bỏ, bởi vậy khi cô còn chưa kịp xoay người sang chỗ khác, cánh tay dài của Long Duy đã duỗi ra kéo cơ thể cô quay trở lại.
Hai tay Long Duy giữ vai cô, yên lặng nhìn cô, không chớp mắt, cũng không lên tiếng nói gì.
"Tôi bảo anh buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Anh chạm vào tôi sẽ cảm thấy bẩn." Tưởng Linh Nhi đánh anh, quát khàn cả giọng.
"Là anh sai rồi! Là anh không tra rõ ràng sự thật đã hiểu lầm em." Long Duy nói, từng lời thốt ra đều hết sức nặng nề: "Anh xin lỗi!"
Anh là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, trước kia chưa từng có ai nghe được ba chữ này từ trong miệng anh, bởi vậy có thể được nghe chính miệng anh nói ra là không dễ dàng.
Cũng vì hiểu rõ anh, biết anh nói ra ba chữ này khó khăn đến cỡ nào, trái tim Tưởng Linh Nhi như thắt lại, đau đến hoảng hốt.
"Xin lỗi ư?" Tưởng Linh Nhi cười đến chảy nước mắt.
Anh tưởng một câu xin lỗi là đủ rồi sao?
Anh biết anh tạo cho cô bóng ma tâm lý lớn thế nào không?
Một tuần nay, mỗi lần vừa ngủ, cô lại mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy mình bị một người đàn ông đeo mặt nạ, nhìn không rõ, lăng nhục.
"Linh Nhi, anh xin lỗi!" Long Duy lại nói, vẫn mấy chữ đơn giản như vậy, âm thanh trầm thấp, khàn khàn.
"Xin lỗi? Anh có lỗi gì với tôi?" Tưởng Linh Nhi hét lên, nước mắt rơi lã chã không ngừng.