Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 862 : Cho em hạnh phúc

Ngày đăng: 22:33 13/05/20


Long Duy: "..."



Long Duy khẽ giật mình, lẳng lặng nhìn cô.



Anh có lỗi gì với cô ư?



Rất nhiều.



Dù anh có dùng hết quãng đời còn lại để bù đắp cho cô, e là cũng không bù đắp nổi những tổn thương anh đã gây ra cho cô.



"Xin lỗi, Xin lỗi... Nếu là xin lỗi có tác dụng thì còn cần pháp luật làm gì, còn cần cảnh sát làm gì?"



"Có phải những kẻ phạm tội hiếp dâm, chỉ cần nói một tiếng xin lỗi thì người bị hại sẽ lập tức tha thứ cho họ hay không?"



Không cho Long Duy cơ hội nói chuyện, Tưởng Linh Nhi lau nước mắt, hét lên từng đợt, giống như dùng phương thức như vậy phát tiết sự ấm ức mà cô phải chịu khi ở bên cạnh anh.



Nghe thấy cô so sánh mình với tội phạm hiếp dâm, ánh mắt Long Duy lại trầm xuống, trong ánh mắt thêm mấy phần cô đơn.



Thật ra Tưởng Linh Nhi nói không sai, thời gian trước anh nhốt cô lại, không cho cô tự do, còn đối với cô muốn làm gì thì làm, những hành vi đó thật không bằng cầm thú, cô ví anh với tội phạm hiếp dâm là vẫn còn xem trọng anh.



"Anh đi đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa! Tôi van anh, van anh thả tôi ra được không? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa, một chút cũng không muốn." Cô không thể quên trước kia anh đối với cô tốt bao nhiêu, bởi vậy cô càng không thể nào chấp nhận được người ép buộc cô lại đúng là người cô yêu.



Đoạn thời gian ở Vụ Sơn, mỗi khi bị anh làm nhục, cô đều thầm gọi tên Long Duy, giả vờ người đàn ông trên người cô là Long Duy.



Cô không thể ngờ rằng, người đó đúng là Long Duy của cô.



Thân hình Long Duy cao lớn như một ngọn Thái Sơn đứng trước mặt Tưởng Linh Nhi, dù cô đẩy thế nào, anh cũng không nhúc nhích.
Bây giờ, mãi mới chờ đến lúc anh trở về, cho dù là anh đổi khuôn mặt, cho dù là anh làm chuyện tổn thương cô.



Cô vẫn không thể trách anh.



Thường thường thân thể của cô thành thật hơn suy nghĩ, cô còn chưa nói ra miệng, tay đã vuốt ve mặt anh.



Nỗi đau đổi mặt chắc là đau thấu tim gan.



"Linh Nhi..."



"Em cũng sẽ khiến anh hạnh phúc." Đây trả lời của cô dành cho anh.



*



"Nhung Nhung?" Nhìn Trần Nhạc Nhung rũ đầu, Quyền Nam Dương đưa tay vỗ vỗ đầu cô, cô cũng không phản ứng, vẫn khó chịu bĩu môi.



"Nhung Nhung, em sao rồi?" Quyền Nam Dương ôm lấy mặt cô, hỏi.



"Không có gì." Trần Nhạc Nhung rầu rĩ nói.



"Không có gì?" Tất cả cảm xúc của cô bé này đều hiện lên mặt, làm sao có thể không có gì được.



"Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy buồn buồn, trong lòng có chút khó chịu." Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt dịu dàng của Quyền Nam Dương.



Quyền Nam Dương nhìn đã hiểu cô đang suy nghĩ gì, biết cô đang lo lắng chuyện gì, anh xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Nhung Nhung, hãy cho anh Liệt một chút thời gian, được không?"