Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 119 : Nổ súng, bắn chết hắn!

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Trời đã sáng hẳn, cả bầu trời xanh thẳm trong veo, mặt biển bao la lấp lánh.



Trên mặt biển, đường chân trời nơi trời đất giao hòa thẳng tắp đến vô tận, phân chia đất trời. Phía trên là bầu trời quang đãng, phía dưới là biển xanh tĩnh lặng.



Xa xa Cố Thành Kiêu nhìn thấy một chiếc du thuyền trôi lững lờ trên biển. Du thuyền kia to gấp mười lần chiếc tàu chở hàng này.



Nếu không có gì bất thường thì Chú Tư cũng sẽ có mặt trên du thuyền đó.



Thì ra là từ hải ngoại chạy về, chả trách Cao Kỳ Khâm không cách nào lần ra được.



Chiếc tàu hàng chuẩn bị dừng lại, Sa Khôn đi ra boong phất tay ra hiệu với người trên tàu. Hắn khẽ nhếch môi cười, nghĩ đến thành công sắp tới mà mở cờ trong bụng.



Nemo và Hắc Gia đi theo Sa Khôn lên du thuyền, vừa bước lên Nemo lập tức phát hiện sự bất thường.



Trong tiếng gió biển ù ù, Cố Thành Kiêu nghe rõ được âm thanh “rắc rắc” của súng bắn tỉa.



Là một thiện xạ bắn tỉa, hàng năm cầm súng, chỉ cần nghe được tiếng là nhận ra ngay.



Giầy tiếp theo, Sa Khốn đang đi phía trước chợt phóng một bước dài chạy vào cửa khoang gần nhất rồi đóng sập cửa lại.



“Chuyện này là sao đây?” Hắc Gia sững sờ đứng yên tại chỗ. Ngoài bánh quy và mì ăn liền ra thì chiếc tàu chở hàng này không có gì để ăn. Hắn mong ngóng được lên chiếc du thuyền kia để ăn một bữa cơm ngon canh ngọt, chưa kịp phấn chấn thì đã bị anh Khôn nhốt bên ngoài.



“Anh Khôn? Anh Khôn?..” Hắc Gia vò đầu bứt tóc không nghĩ ra được gì, ngửa mặt lên nhìn, “Anh Khôn, anh làm gì vậy?”



Hơi ngửa đầu lên, hắn nhìn thấy dưới ánh mặt trời chói lọi, ở trên boong cao nhất của du thuyền có một dàn súng bắn tỉa đang chĩa về phía mình, “Ai da mẹ ơi!” Hắn kêu lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống co quắp dưới đất.



“Này... này...” Hắc Gia vừa ngồi vừa bước lùi ra phía sau, vẫy tay với các anh em phía trên lấy lòng, “Các anh em, tôi đi chung với anh Khôn, Chú Chú Chủ Tư có khỏe không?”




Hắc Gia choáng váng trơ mắt nhìn. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì bóng người đã biến mất.



Trước mặt mười tên lính đánh thuế ở tầng chót boong thuyền, Cố Thành Kiêu lao như tên bắn. Mười tay súng đồng thời động thủ, có hơn phân nửa báng súng và vào người bên cạnh, thậm chí có súng đụng súng, phát ra tiếng “bụp bụp lách cách” loạn xạ.



Sa Khôn thoáng sững sờ, không phải nói đã chọn nhân vật tinh anh nhất đến đây sao? Còn không bằng ông đây?!



Thế nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, “Mau chạy xuống đuổi theo, không được để hắn thoát!”



Đội đặc nhiệm Dã Lang vang danh lừng lẫy trong giới nhà binh, đặc biệt là Lang Vương thủ lĩnh đội đặc nhiệm, đích thực là vị thần trong mắt tất cả sĩ quan đặc công.



Những tên lính đánh thuế kia cũng xuất thân từ lính đặc công, sau khi giải ngũ thì trở thành lính đánh thuế để kiếm lợi, làm việc vì tiền theo đơn đặt hàng.



Vừa nghe thấy người kia là Lang Vương, bọn họ có chút kiêng dè, cũng thầm ganh đua. Người nào giết được Lang Vương thì giá trị con người tăng lên gấp bội.



“Hắn kìa, bắn đi!”



Tiếng gió rét rít gào cùng với tiếng sóng biển, xen vào đó là tiếng Sa Khôn la lối đòi truy sát, tiếng súng “pằng pằng bằng...” liên tục nổ vào mặt biển.



Cố Thành Kiêu mấy lần bị đạn bắn sượt qua, chỉ cần hơi chậm một chút là sẽ bỏ mạng tại đây. Anh nhảy lên lao thẳng vào khoang thuyền.



Sa Khôn hoàn toàn sững sờ, bọn chúng đông như vậy, hỏa lực mạnh như vậy, tưởng rằng có thể nghênh ngang truy sát Cố Thành Kiêu. Đến giờ hắn mới tỉnh ngộ, hắn thật quá nôn nóng. Lang Vương quả thật không phải là hư danh.



“Đuổi theo, mau đuổi theo, mau!” Sa Khốn la hét ra lệnh, “Ai có thể lấy được đầu của Lang Vương, tạo sẽ thưởng thêm 100 triệu đô la”



100 triệu đô la, đủ để tất cả lính đánh thuế bán mạng ra chiến đấu.