Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 120 : Thì ra cả hai người đều là nằm vùng
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Cố Thành Kiêu lộn một vòng đứng thẳng lên, xé miếng ga giường, nhặt lấy một thanh kính sắc nhọn nằm trong đống kính vỡ, một tay cầm chắc thanh kính một tay giữ nắm đấm cửa, thủ thế nghênh đón kẻ địch tấn công.
Toán lính đánh thuế từng tên một nhảy xuống với tốc độ cực nhanh, trong phút chốc đã vây ráp khoang thuyền này.
Cố Thành Kiêu nín thở tập trung, ổ khóa cửa bên kia vừa chuyển động, anh lập tức kéo mạnh cửa vào bên trong, hợp với sức từ bên ngoài đẩy vào.
“Phập...” Thanh kính nhọn xộc vào động mạch tên lính đánh thuế, máu trào ra ồ ạt.
Cố Thành Kiêu mang mô mặt da người, tuy cứng ngắc không biểu cảm nhưng ánh mắt tràn đầy nộ khí, không chút do dự cướp lấy khẩu súng trong tay đối thủ vừa ngã xuống.
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng súng nhưng người bên ngoài không dám đi vào. Lang Vương xuất quỷ nhập thần, đối phương có chết cũng không biết lý do vì sao.
“Ai giết được hắn sẽ được một trăm triệu đô. Đây chỉ là phần thưởng của riêng tạo, chưa tính tiền thưởng của Chú Tư!” Sa Khổn thấy bọn chúng từng người ở ngoài cửa không dám đi vào, nóng ruột hồ lên.
Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, thế nhưng vẫn không ít người tình nguyện bán mạng.
Huống chi nghề nghiệp của lính đánh thuê lúc nào cũng kể cận với cái chết.
Đang lúc bọn chúng còn đang do dự chưa xông lên thì Cố Thành Kiêu đột nhiên xuất hiện từ phía sau, giơ súng, chuẩn xác một phát đạn một mạng người.
Lối đi dài hẹp cũng không đủ chỗ cho nhiều người, thế mà cũng đến ba tên lính đánh thuê lần lượt ngã xuống.
Lúc này tàu ngầm đã dần dần trồi lên, giống như chiếc đuôi cá mập khổng lồ ngoi lên khỏi mặt biển.
Sa Khôn đứng ở tầng chót, nhìn thấy tàu ngầm dần hiện lên hẳn trên mặt nước thì tâm thần hoảng loạn, hướng về đồng bọn ở tàu chở hàng hét to: “Mau mang hai con đàn bà kia lên đây cho tao!”
Trên tàu chở hàng, hai tên kéo Trịnh Tử Kỳ từ trong khoang đi lên. Hai tay Trịnh Tử Kỳ bị trói sau lưng, đầu bị chụp một tấm vải bao bố màu đen.
Sa Khôn: “Mở ra, để người đẹp Trịnh lộ diện”
Hắc Gia lột miếng vải chụp ra. Vì đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mà Trịnh Tử Kỳ không mở mắt được, mắt nhắm chặt, cúi đầu. Mái tóc rũ rượi bị gió biển thổi rối tung.
Lúc ở bên trong, Hắc Gia còn chưa nhận ra, nhưng dưới ánh sáng mặt trời hắn chợt tỉnh ngộ, “Hả, là cô sao, thì ra cả hai người đều là nằm vùng” Hắc Gia vô cùng tức giận, chỉ vào Cố Thành Kiêu mắng to, “Đồ khốn kiếp, tưởng ông đây ngu ngốc mà bỡn cợt à? Hôm nay ông đây phải cho bọn mày nếm mùi đau khổ!”
Dứt lời, hắn móc dao găm bên hông ra, một tay túm lấy tóc Trịnh Tử Kỳ, tay kia dí lưỡi dao sắc bén lên cổ cô, “Con đàn bà thối tha, gan to cỡ nào mà dám trà trộn vào đây?”
“...” Trịnh Tử Kỳ bị trói cả hai tay không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc cho Hắc Gia lôi kéo.
“Ha... khó trách mày và Nemo, à không đúng, mày và Cố Thành Kiêu đêm ngày quấn quít, tâm đầu ý hợp phải không? Phu xướng phụ tùy? Bọn mày mang ông đây ra đùa giỡn, giờ ông đây phải cho bọn mày sáng mắt ra”
Hắc Gia nâng con dao lên, lia mũi dao bén nhọn về phía mặt của Trịnh Tử Kỳ.
Trịnh Tử Kỳ lùi về phía sau nhanh như chớp, mũi dao sắc cắt xoẹt một túm tóc của cô ta.
Cùng lúc đó, Trịnh Tử Kỳ bất chợt nhấc chân tung một cước vào tên phía bên trái, rồi lại bật lên đổi chân, tung cước vào người tên đứng bên phải.
“Mày..” Hắc Gia kinh ngạc ngây người, một giây tiếp theo, hắn bị Trịnh Tử Kỳ đá một phát trúng cằm, kêu thảm thiết ngã lăn xuống đất.
Chỉ bằng hai chân tự do mà cô ta đã có thể lấy một chọi ba, sao lại có thể?! Mấy tên đứng phía sau nhìn ngó lẫn nhau, không dám xông lên.