Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 121 : TÌM ĐƯỢC CÁI XƯƠNG SƯỜN THỨ BẢY CỦA Cố Thành Kiêu
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Trong khoảnh khắc Hắc Gia không thể tin nổi chuyện này. Y Nhân trước kia yêu kiều nũng nịu, thể mà lắc mình một cái lại thành nữ chiến sĩ của Đội đặc nhiệm, còn ẩn giấu võ nghệ cao cường, thật khiến người khác kinh sợ.
Dù sao Trịnh Tử Kỳ cũng đang bị trói, khó có thể thi triển hết võ công. Mấy cước vừa rồi không đủ để hạ gục bọn chúng, ngược lại còn chọc bọn chúng nổi máu điên.
“Bọn mày đang làm gì thế?” Ngay cả Sa Khôn cũng không chịu nổi, “Một đống đàn ông như thế mà không làm gì được một con đàn bà sao? Vô dụng như thế sống lâu làm gì hả?”
Tên đứng phía bên trái đột nhiên xông lên, húc từ phía sau làm cô ta ngã nhào xuống. Gã bên phải cũng lập tức nhào vào, sau đó bọn đằng sau cũng nhào tới cùng lúc, đè Trịnh Tử Kỳ sát đất.
“Hắc Gia.” Cố Thành Kiêu gọi to, “Đầu hàng bây giờ, tôi có thể nói vài lời giúp anh, cứ khăng khăng cố thủ, tôi cũng không giúp được anh đầu”
“Mày lập tức câm miệng cho tao!” Hắc Gia nhổ ra một ngụm máu tươi, xoa xoa cái cằm bị đau, chửi hung hãn, “Con đàn bà thối tha, xem ra tao quá nương tay với mày rồi!”
Hắc Gia hùng hổ túm lấy nắm tóc của Trịnh Tử Kỳ đang bị đè dưới đất, tát cô ta liên tục bốn cái, rồi giơ dao găm lên, không nói lời nào chọc xuống bả vai cổ ta.
“A...” Trịnh Tử Kỳ rên lên một tiếng, dòng máu ấm nóng nhanh chóng tràn ra boong thuyền. Nhưng cô ta lập tức nghiến răng, ngẩng đầu trừng mắt, trong ánh mắt như có lửa tỏa ra.
“Không đau phải không?” Hắc Gia trút toàn bộ nỗi thống hận đối với Cố Thành Kiêu lên người Trịnh Tử Kỳ, rút dao lên ra rồi đâm tiếp một nhát. Hắn khó khăn lắm mới tin tưởng người khác, vất vả lắm mới tin tưởng Nemo, giờ lại bị lừa, khiến hắn nếm trọn mùi vị phản bội sâu sắc.
Lòng dạ Hắc Gia hiểm độc hơn người, hai nhát dao này với hắn mà nói là đã nương tay lắm rồi, “Đứng dậy, dẫn tới đây”
Trịnh Tử Kỳ bị đầm hai dao vào bả vai, máu tươi chảy ròng ròng nhưng chỉ kêu rên hai tiếng, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.
Cố Thành Kiêu thoáng lo lắng, không biết Sa Khôn muốn làm gì, quay lại hỏi: “Chơi như thế này vui lắm sao?”
“Ha ha ha, Hắc Gia, mày không biết thương hương tiếc ngọc chút nào” Sa Khôn cố ý nói, “Mày đánh người đẹp Trịnh thành ra thế này, giờ người ta chiến đấu với tạo sao đây?”
Cố Thành Kiêu không muốn lãng phí thời giờ với hắn, nâng súng lên nhắm vào đầu hắn, “Đầu hàng đi Sa Khôn, các người không còn đường nào thoát thân nữa đâu.”
Thế nhưng điều này lại mang đến cho Sa Khôn một tia hi vọng. Hắn thầm nghĩ, xem ra đúng là lão già không muốn đẩy mình vào chỗ chết, ít nhất cũng tìm ra được cái xương sườn thứ bảy của Cố Thành Kiêu.
“Ha ha ha ha, có thể trao đổi được chưa? Hay là mày vẫn cần thêm thời gian suy nghĩ?” Sa Khôn thừa thắng xông lên, vịn vào lan can để giữ cho mình bình tĩnh dưới cặp mắt kia, “Mày cứ từ từ tính toán đi, trước hết hãy để anh em của tao nếm thử mùi vị của Cố phu nhân cái đã, được không?”
“Sa Khôn, mày dám?!” Nếu như Cố Thành Kiêu sau khi bị lộ thân phận là chim non sải cánh thành đại bàng, thì giờ phút này anh chính là Thần Chết hiện hình.
Thần Chết muốn người canh ba phải chết, ai dám giữ ngươi đến canh năm?
Hai chân Sa Khôn bất giác run run chùng xuống, hắn thực sự không dám chọc giận anh lúc này, “Vậy... mày nói đi, có thể trao đổi hay không?”
“Tao muốn nhìn thấy người an toàn trước đã.”
“Được, dẫn lên đây!” Sa Khôn cúi xuống hét lên.
Lâm Thiển vẫn bị giam dưới khoang tàu, vì say sóng nên dù của khoang có mở cũng không chạy đi đâu được.
Thế nhưng vì cửa mở mà cô nghe được tiếng súng cùng tiếng la hét bên ngoài. Hình như Trịnh Tử Kỳ bị thương nhưng vẫn nói không cần lo cho mình.
Lúc này Lâm Thiển lại cảm thấy nỗi sợ này chồng lên nỗi sợ kia, sợ mình không giữ được cái mạng nhỏ này, nhưng cũng sợ mình nhát gan làm mất mặt Cố Thành Kiêu.
Cùng lúc này, bên ngoài đột nhiên có ba gã đi vào, một gã đi tới cởi trói chân cho cô, còn một gã buộc thêm gói đồ gì đó vào người cô.
So với nữ chiến binh lợi hại Trịnh Tử Kỳ kia, Cố phu nhân này thật quá ngoan hiền.
“Các người... định làm gì?” Đầu óc Lâm Thiển vang vật, sàn nhà lắc lư, trời đất lắc lư, người cũng lắc lư, thật buồn nôn, “Ộe...” Cô há miệng, thứ nước vàng ệch từ trong bụng phun ra.