Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 123 : Lâm thiển, cô giữ chút thể diện được không?
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Tôi không sợ, Cố Thành Kiêu sẽ cứu tôi”
Câu nói này khiến Trịnh Tử Kỳ lặng câm. Đúng là như vậy, như Sa Khôn nói, một vị đại đội trưởng không đổi được một chiếc máy bay trực thăng, nhưng một Cổ phu nhân thì chỉ cần một giây đã khiến Thủ trưởng Cố phải cúi đầu.
Mặt trời càng lên cao, nhiệt độ trên mặt biển cũng ấm dần. Các cô mặc áo khoác dày từ thành phố B đến đây, không có cơ hội cởi ra, giờ đã nóng đến toát mồ hôi.
Trịnh Tử Kỳ nằm trên mặt đất, máu trên người vẫn chảy, mồ hôi túa ra ướt cả đầu, sức lực cạn kiệt rất nhanh.
Có lúc cô ta thật ngưỡng mộ Lâm Thiển, không hiểu vì sao cổ nhóc này lại chiếm được trái tim của Cố Thành Kiêu, không hiểu vì sao cô ấy chẳng tốn chút sức lực nào mà có thể đoạt được người đàn ông cô ta đã hao tổn bao tâm huyết để theo đuổi lâu nay?
Hai người họ ở bên nhau chưa lâu, tại sao tình cảm lại sâu sắc khăng khít đến mức này?
Chẳng lẽ, cô ta và Cố Thành Kiêu tin tưởng nhau hai mươi năm cũng không bằng thời gian ngắn ngủi với Lâm Thiển hay sao?
Hay là, đây chính là duyên phận. Số phận đã an bài cô ta và Cố Thành Kiêu có duyên mà không phận.
“Này, cổ đừng có ngủ, đừng có nhắm mắt, mở mắt ra, mở ra đi!”
Cô ta thật sự không muốn nghe giọng nói ồn ào của Lâm Thiển ngay bên tai. “Này, lũ đàn ông các người đánh một phụ nữ bị thương đến thế này không thấy lạ sao hả?!” Lâm Thiển đột nhiên nổi đóa, “Các người có mau đi cầm máu cho cô ta không? Nếu không làm, thả tôi ra để tôi làm”
Hắc Gia đá có một cái cảnh cáo: “Đừng có ầm ĩ, còn kêu nữa tao cho mày nếm thử mùi lưỡi dao này.”
Hắc Gia lấy dao găm ra, trên lưỡi dao có một màu đỏ sẫm, màu máu ẩn hiện lấp lánh dưới ánh nắng. Ánh lấp lánh này làm Lâm Thiển chói mắt. Cô không thể dằn xuống cơn giận mà mắng thẩm trong miệng, tên mập đáng chết, ngàn vạn lần đừng rơi vào tay tôi!
Cố Thành Kiêu đứng ở trên thấy Hắc Gia động tay động chân với Lâm Thiển, giận dữ quát, “Ai dám đụng đến cô ấy?”
Hắc Gia run lên, mấp máy môi định nói, cuối cùng cũng không đủ can đảm, lặng lẽ thu dao găm lại.
Lâm Thiển ở phía dưới quả thật rất chật vật, không thể nào đứng dậy được. Cô đã thử mấy lần rồi mà cũng phải bỏ cuộc.
Cũng may boong thuyền sạch bong bóng loáng, cô quyết định ngồi bệt dưới đất, dùng mũi chân ấn xuống sàn rồi lết về phía trước.
Nhìn thấy cô cố gắng di chuyển, bọn chúng lại cười đến vỡ bụng. Ai ai nhìn thấy cũng buồn cười, thậm chí còn nhìn Cố Thành Kiêu cười châm biếm.
Trịnh Tử Kỳ thực sự chướng mắt không nhìn nổi, người cũng mỗi lúc càng lịm đi, kiên quyết nhắm mắt không thèm nhìn.
Lâm Thiển không giống Trịnh Tử Kỳ. Trong mắt người khác, cô yểu điệu yếu đuối, đầu óc dường như cũng không nhanh nhẹn, dễ dàng bị khống chế như trở bàn tay. Vì vậy tất cả bọn chúng đều không hề đề phòng cô, chỉ xem cố như trò cười, lại còn có thể dùng có để chế giễu Cố Thành Kiêu.
Lâm Thiển nhích từng chút từng chút sang bên cạnh, lưng cọ cọ vào mạn thuyền, cố hết sức đứng dậy.
Vừa đứng lên liền nhìn thấy xác chết vắt ngang trên lối đi, cô thất thanh hét lên chói tai, “A!!! Có người chết!!!”
Cô run rẩy khuỵu xuống, lại sơ sẩy ngã lăn ra đất.
“Ha ha ha ha ha, cười chết mất.”
“Hắc hắc hắc hắc, cô ta đang diễn trò hề kìa”
“Không thể nào ngờ Lang Vương tiếng tăm lừng lẫy lại có bà vợ ngớ ngẩn thế này, hắc hắc hắc hắc” Bọn chúng nhìn cô giễu cợt, tiếp đó chấm chọc luôn cả Cố Thành Kiêu và Đội đặc nhiệm Dã Lang.
Giữa trận cười chế nhạo ngả nghiêng, Lâm Thiển cắn răng không phục, ngồi im không động cựa, chây ỳ ngồi tại chỗ, tựa lưng vào mạn thuyền bóng mát.
Quan trọng là... nếu cô còn cử động thêm thì dây thừng trên cổ tay cô cũng sẽ rơi xuống, chắc chắn không giấu được nữa.