Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 129 : Cô ta có cố tình quyến rũ anh không?

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Căn hộ rất lớn, nội thất thiết kế theo phong cách châu u tối giản mà hình như hầu hết đàn ông đều thích. Màu sắc trang trí đều là trung tính, bày biện cũng rất đơn giản, trừ những vật dụng cần thiết thì không có đồ dư thừa.



Phong cách rất Cố Thành Kiêu.



Nhưng đồ vật trang trí thì lại mang một phong cách khác. Ghế sofa bọc da có phủ tấm trải hoa nhí, rèm cửa có hoa văn hoa hướng dương làm cả cho cả phòng khách lạnh lẽo lập tức có tia ấm áp.



Trên bàn trà, bàn ăn, rồi cả bàn ở ban công đều có đầy các chậu hoa tươi sắc.



Mua được nhiều loại hoa như vậy vào mùa này nhất định là tốn không ít tiền.



Còn chiếc đệm hình chữ nhật trên giường lớn trong phòng ngủ bọc ga màu tím, chắc chắn không phải phong cách của Cố Thành Kiêu.



Từ lúc vào nhà chân Lâm Thiển chưa từng chạm đất. Cố Thành Kiêu vẫn bế cô, ôm cô đi lướt qua khắp nơi trong nhà, ra ban công ngắm cảnh rồi mới đặt cố lên giường.



“Em có ưng ý nơi này không?” Cố Thành Kiêu đặt cổ nằm xuống giường rồi cũng ngả người theo.



Lâm Thiển đẩy mạnh mặt anh ra nói: “Để ý vết thương của mình kìa, rạn xương đấy, lỡ như vết nứt lan đến đỉnh đầu thì anh tiểu đời”



Xương mi của Cố Thành Kiêu khâu sáu mũi, nhờ có lớp băng dính dán bên ngoài che đi, nhưng cả hốc mắt vẫn còn sưng mọng, máu ứ cùng với vết bầm lan xuống làm xương gò má sưng tấy một mảng.



Thế mà vẫn không làm giảm vẻ đẹp trai đi chút nào.



Cố Thành Kiêu cởi giày bò lên giường, nằm bên cạnh Lâm Thiển, duỗi một tay cho cô gối đầu, “Chúng ta nằm nghỉ chút đã, em muốn hỏi gì thì hỏi, rồi sau đó mình sang siêu thị gần đây đi dạo mua ít thức ăn”



“Nằm tránh ra đi, khó chịu”



Cố Thành Kiêu chỉnh lại tư thế tay, ôm cô sát lại, “Thế này thì sao?”



“Hôm nay anh nhất định làm thuốc cao dán da chó phải không?”



“Ừ, xem ra cũng thông minh”



“...” Lâm Thiển câm nín, Cố Thành Kiêu như vậy làm cô không cách nào thấy giận nổi, sao lại có thể chai mặt đến mức này chứ? Với đà này thì chẳng mấy chốc còn chai mặt hơn cả cô.



“Hỏi đi, nói mau”




“Không có” Cố Thành Kiêu nhìn thẳng mắt cô, còn tiến sát lại, “Anh chỉ động lòng với riêng em thôi.”



“Có thể khiến cho cô ta từ bỏ anh được không?”



Cố Thành Kiêu thở dài nói: “Anh vẫn đang cố để cho cô ta từ bỏ, nhưng cô ta vẫn cố chấp không chịu buông, cho nên anh chỉ còn cách không nghe không nhìn không để ý đến”



“Đúng vậy, tốt nhất là cứ coi cổ ta như không khí.”



“Ừ, anh vẫn coi cô ta như không khí thôi, nên, em hỏi xong chưa?”



“Tạm thời xong, nghĩ thêm được gì sẽ hỏi nữa”



Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười, đáy lòng chùng xuống nhưng ngoài mặt vẫn không thể không nói, “Được rồi.”



Trong phòng ngủ có một chiếc cửa sổ to sát đất, ánh sáng rực rỡ chiếu vào phòng ngủ. Màu sắc căn phòng được trang trí trang nhã lại có thêm rèm cửa hoa tươi mát, ánh nắng chiếu vào làm cho không khí trong lành mát mẻ.



Lâm Thiển không hề biết, tất cả những chuyện này đều là Cố Thành Kiêu ra lệnh cho quản gia Niên phải hoàn thành trong một đêm. Tấm rèm cửa sặc sỡ, những chậu hoa nhỏ nhiều chủng loại đều là cho chính anh căn dặn.



Lần này Lâm Thiển bỗng nhiên phát bệnh, sốt cao đã hạ, nhưng vẫn âm ỉ sốt nhẹ, chỉ nói chuyện một lát đã mệt mỏi rã rời.



Cố Thành Kiêu khẽ khàng đặt cô xuống, đắp chăn lên giúp cô rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.



Điện thoại di động để bên ngoài, giờ anh mới nhìn thấy, có Ninh Trí Viễn, Trịnh Tử Kỳ, Cố Nam Hách, còn cả mẹ anh gọi đến. Anh vội đi đến ban công bấm số gọi Ninh Trí Viễn.



“Lão Đại, tình hình chị dâu bây giờ thế nào rồi?”



“Sốt nhẹ, tinh thần không tốt, khẩu vị không ngon, không ăn mà cũng không thấy đói”



“Đây là triệu chứng gặp phải khi sốt, hai người hiện đang ở đâu?”



“Chung cư Hương Sơn, tôi đang ở cạnh cô ấy”



“Lão Đại, anh nên nói cho cô ấy biết đi. Anh không thể tiếp xúc gần gũi với cô ấy quá nhiều