Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 130 : Anh phải lý trí một chút

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


“Những lời nhắc nhảm nhí này không cần nói ra, dù thế nào tôi cũng không bỏ mặc cô ấy được.”



“Tôi hiểu. Lão Đại, việc sinh hoạt hàng ngày chung với chị dâu thì không sao cả, tiếp xúc thông thường cũng có thể. Thế nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh, cuộc sống vợ chồng nhất định phải hạn chế, tuyệt đối không quan hệ trong ba tháng này”



“Không được, như thế sẽ khiến cô ấy nghi ngờ”



“Vậy chi bằng nói sự thật cho cô ấy biết luôn”



“Nói cái gì mà nói, chẳng phải đã uống thuốc chống phơi nhiễm rồi sao, nhất định sẽ không có chuyện gì, tối không muốn cô ấy phải bận tâm”



Ninh Trí Viễn thở dài, chỉ có thể khuyên giải: “Vậy anh nhất định phải sử dụng các biện pháp dự phòng. Đây không phải chuyện đùa, thuốc kháng cũng không đảm bảo được một trăm phần trăm xác suất không bị lây nhiễm”



“Nhưng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm cô ấy đã bị phơi nhiễm, đúng không?”



“Được rồi lão Đại, tôi biết không cần được anh. Nhưng anh tuyệt đối phải nhớ cho chị dâu uống thuốc đúng giờ. Thuốc kháng virus có tác dụng phụ làm buồn nôn. Trong vòng một tháng, tuần nào cũng phải làm xét nghiệm máu. Trên cơ bản, khả năng nhiễm có thể bị loại trừ sau một tháng, nhưng hết ba tháng thì phải kiểm tra lần cuối”



“Được.”



“Anh phải lý trí một chút, chuyện gì cần cẩn trọng thì nhất định phải chú ý”



“Biết rồi”



Nói chuyện với Ninh Trí Viễn xong, Cố Thành Kiêu gọi thêm mấy cuộc điện thoại báo bình an. Anh còn cố ý gọi cả Lâm Du.



Lâm Du nhận được điện thoại của Cố Thành Kiêu cũng rất bất ngờ, “Thủ... thủ... thủ trưởng Cố?”



“Tôi đây, Lâm Thiển về rồi, đừng lo lắng”



“Vậy tốt quá, có tiện tối qua thăm nó chút không?”



“Cô ấy có vẻ còn chưa hết cảm lạnh, hơi sốt. Tôi để cô ấy nghỉ ngơi cho thật khỏe rồi sẽ đưa đến trường học, lúc đó hai người chắc chắn được gặp nhau.”



“Vậy tốt quá, phiến anh chăm sóc nó thật tốt.”
Lâm Thiển lại mò tay tới cơ ngực của anh.



“Đừng có làm loạn, cẩn thận anh xử lý em”



“Hừ, em còn chưa nguôi giận đầu, còn chưa biết ai xử lý ai”



Cố Thành Kiêu cười gian manh, giọng nói vô cùng mập mờ: “Vậy em xử lý anh cũng được”



“Anh biến đi.” Lâm Thiên hung hăng cấu vào cơ ngực anh, đây là được lợi dụng thoải mái nè.



“Anh thấy tinh thần em khá hơn rồi đấy, đầu còn đau không?”



“Không đau đầu, chỉ đói thôi.”



“Được, đồ ăn xong ngay đây?



Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng một bát cháo trắng cũng đủ làm cho Lâm Thiển muốn chảy nước miếng. Cô quá đói, lúc ở trên du thuyền bị say sóng, nôn ra cả mật xanh mật vàng. Lúc về bị sốt cũng không muốn ăn, cho nên bây giờ cô đói như thể ngấu hết cả con bò.



Thế mà chỉ mới ăn xong hai bát cháo, bụng bỗng quặn lên, cô vội chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo vào bồn câu.



Trong mắt Cố Thành Kiêu thoáng lên tia xót xa, anh biết đây chính là tác dụng phụ của thuốc kháng virus. Triệu chứng này rất có thể sẽ luôn xuất hiện trong ba tháng tới.



Anh vừa vuốt lưng cô vừa nói: “Em ăn nhanh quá, bụng đang rỗng lại bị nêm chặt như vậy, nó biểu tình là đúng rồi” Anh chỉ có thể nói như vậy, “Đừng tưởng tinh thần tốt lên là đã hoàn toàn khỏe khoắn, em bị cảm lạnh phát sốt, phải nghỉ ngơi cho nhiều vào”



Lâm Thiển nôn đến chảy nước mắt, nôn xong cả người cũng mệt lả, thở dài nói: “Trước kia có bị sốt cảm cũng vẫn làm được chơi được, giờ mới cảm mạo chút xíu đã hỏng cả người, đúng là tuổi cao sức yếu mà”



Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười, cũng chỉ còn cách hùa theo cô: “Đúng rồi, hơn nữa em còn bị say sóng, đã mệt sẵn rồi, cho nên triệu chứng cảm cũng nặng hơn. Đi uống nước súc miệng đi”



Lâm Thiển ngồi co quắp dưới đất, hai tay giơ lên, mở to mắt chớp chớp nũng nịu: “Bế!”



Cố Thành Kiêu lập tức bế cô lên, “Được rồi, công chúa!”